Chương 8: Tớ sợ nó quấy rối cậu. Chương trước Chương tiếp. Hạ Hà tự nhiên như ruồi khoác vai tôi, tôi liếc hắn một cách khó hiểu. Kỷ Minh Trạch nhìn chòng chọc tôi, "Đoàn Tinh Ngôn cậu được lắm, nhanh như thế đã tìm được bạn mới rồi.". Cậu ta còn nhấn xin thẳng thắn trả lời. tôi che mặt để ông không thấy mặt tôi. - Thế có nghĩa là tôi biết mặt ông à? - CÓ lẽ không đâu. nhưng thấy được một lần rồi. thì sau này ông có thể nhận ra. điều mà tôi cho là hoàn toàn không cần thiên. Tác giả: Tuyên LêThể loại: Đam Mỹ, Hài HướcNguồn: wattpad.vnTrạng thái: Full Tác giả Tuyên Lê - Bạn đang đọc truyện Thì Ra Ông "Thẳng" Như Này của tác giả Tuyên Lê. Ai ai cũng bảo tôi có thói ở sạch, nhưng mọi người hãy gặp bạn cùng phòng của tôi đi, Tác giả Tuyên Lê - Bạn đang đọc truyện Thì Ra Ông "Thẳng" Như Này của tác giả Tuyên Lê. Ai ai cũng bảo tôi có thói ở sạch, nhưng mọi người hãy gặp bạn cùng phòng của tôi đi, hắn ta mới thật sự gọi là có thói ở xem, chỉ đụng vào tay tôi có chút xíu, hắn đã chịu không nổi.Trời ạ, làm như tay tôi Thì Ra Ông "thẳng" Như Này FULL - (Chương 6) - Tác giả Tuyên Lê Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN. yAUqtg. “Lát nữa bố còn có việc nên đưa con đến đây được thôi, tự dọn phòng được chứ?”“Vâng ạ, bố yên tâm.”Bố tôi gật đầu, xoay người rời đi, chợt ngoái lại dặn dò thêm câu nữa “Sống hòa thuận với bạn cùng phòng nhé, nên kiên nhẫn nhường nhịn nhau, có chuyện gì gọi cho bố.”Tôi tạm thời đồng ý với dĩ bố tôi cố tình dặn thế là vì tôi có tiền án. Hồi cấp hai tôi có vào ký túc ở một thời gian, phòng có bốn người thì được cả ba ông ở cùng đệ đơn với thầy giáo xin đổi phòng, lý do là không xứng ở cùng tôi vì tôi quá cao đều nói thật đấy chứ, dù sao tôi cũng không nghĩ là họ xỏ lá ba que gì mình. Chính họ ở bẩn, bừa bãi ồn ào lại còn dám chê tôi sạch sẽ yên tĩnh, mạch não diệu kỳ thực không vui nên không ở ký túc nữa, bố tôi thường xuyên đi công tác nên thuê một cô giúp việc tới nấu cơm ngày ba bữa cho tôi, các vấn đề sinh hoạt khác tôi dần dà tự giải quyết được, nên bố tôi cũng phần nào yên lần này tôi chuyển tới trường ở thành phố H, ông lo tôi ở trọ ngoài một mình không ổn, sau khi chọn tái chọn hồi, cuối cùng cũng chốt sổ trường cấp ba này vì có ký túc xá hai người xịn sò nhất. Chắc là ông nghĩ một chọi một có nhiều phần thắng hơn một chọi ba, nếu có chuyện gì thì tôi sẽ không bị tẩy chay tập chuyện có thể sống hòa thuận được với nhau hay không thì tôi không dám đảm bảo với bố tôi, bởi điều này tôi cũng chả quyết được một mình, mà còn phụ thuộc vào anh bạn kia cửa phòng 223, ơn giời, may mà bố tôi đã không đưa tôi bên trong đang có một thằng đang chuổng cời tồng hẳn là bạn cùng phòng mới của chả hốt hoảng nhìn tôi, tôi cũng nhìn nó… và chú họa mi đang hót líu lo của là mù hai vẫn phải bật máy sưởi, hơi nóng phả vào mặt tôi, đồng thời khí lạnh bên ngoài cũng ập thẳng vào phòng.“Ắt xì hơi!”Thằng chả hắt hơi, người rung lên, kéo theo cái chỗ nào đó cũng rung cười thật, mà cũng hơi vội vàng đóng cửa lại, áy náy bảo “Xin lỗi.”“Không sao đâu.” Hắn xoa lỗ mũi, xoay lưng lại mặc quần áo.…Tôi thu hồi tầm mắt từ người hắn rồi kéo vali vào túc xá này khá xịn sò, không phải giường tầng, cũng không phải giường chung, mà là hai giường đơn riêng biệt, đỡ phải trèo lên trèo rất sáng và máy sưởi rất ấm. Sao ban ngày ban mặt mà tôi biết là đèn sáng à, vì rèm cửa sổ đã được đóng kín mít rồi, còn máy sưởi, thử hỏi nếu không đủ ấm thì ông bạn cùng phòng kia sẽ thả rông chim được chắc, không chết cóng họa mi mới là là…Trên giường và bàn học của tôi đang chất đống nào quần áo, nào giấy, nào vở nào thau đựng nước, đủ các loại ngổn ngang bừa đến lời dặn của bố trước khi đi, tôi bèn nói với giọng điệu rất lịch sự, “Bạn này, dọn đồ của bạn đi được không?”Thằng chả cũng khá dễ nói chuyện, bảo ok tay này khoác lên bộ đồ thể thao trông cũng ra hình người đấy, mặt mũi lạnh lùng, có vẻ khó hòa đồng là tốt nhất, tôi không thích người lắm mồm, giả tạo thảo mai như kiểu quen thân lắm. Nhưng tôi thật sự sai quá sai rồi, này để nói sau chả quơ tay một phát gom đống kia chất thành đống về bàn mình, không đủ chỗ thì ném luôn xuống với hành động kiểu này, kỳ thực tôi nhìn không nổi. Nhưng đây là thói quen cá nhân của người khác, tôi cũng không tiện ý kiến ý cò gì. Tôi lôi chai cồn trong túi ra, pha loãng với ít nước rồi bắt đầu lau giường cùng phòng đứng sững một bên, khóe mắt tôi liếc thấy hắn đang nhìn tôi bằng vẻ mặt khiếp sợ và cạn hắn cho rằng tôi là kẻ dị hợm, nhưng tôi cũng chẳng quan tâm, hầu như người biết tôi đều nói tôi thế. Nghĩ đến những đồ đạc này đều đã từng bị dùng qua, tôi thật sự muốn khử trùng hết thảy. Không phải bệnh sạch sẽ, mà thích sạch sẽ chuyên chú tổng vệ sinh, nhưng cảm thấy hình như thằng chả vẫn đang chiếu laze vào cái gì hay mà nhìn?Hành lang bỗng vọng tới tiếng nói chuyện, kế tiếp có người gõ cửa phòng của chúng cùng phòng đi tới mở cửa, hai cậu trai bước vào, một người đeo kính và trông khá thanh tú. Người còn lại cao thôi rồi, còn nhỉnh hơn cả bạn cùng phòng tôi, suýt thì đụng đầu vào khung cửa, tức phải cỡ hơn kính nói, “Vãi, sao lại có mùi cồn thế này?”Mét chín thấy tôi, bèn quay qua hỏi bạn cùng phòng, “Ê Hà, bạn cùng phòng mới à?”“Ờ, học sinh chuyển trường, tên là Đoàn Tinh Ngôn.”Sao hắn biết tôi tên là Đoàn Tinh Ngôn? Tôi biểu đạt câu hỏi này bằng ánh mắt, cơ mà thằng chả hiểu sai xừ nó ý, bắt đầu tự giới thiệu mình, “Hạ Hà, hà trong Hà Giang sông Trường Giang.”Đeo kính “Há lô hotboy, mình là Hứa Đa.”Mét chín nói “Trịnh Dục.”Tôi gật đầu, tỏ ý đã Đa nhìn thấy chai cồn và rẻ lau trong tay tôi, sốc luôn, “Ối Đoàn Tinh Ngôn, ông có chứng cuồng sạch hả?”Tôi “Không.”Hứa Đa show bộ mặt chắc tui tin’ “Dùng đến cả cồn thế này còn bảo không phải nghiện sạch sẽ.”Tôi lười giải thích với Hà mất kiên nhẫn, nói, “Mày lắm mồm thế, biến biến, lượn lượn.”Trịnh Dục nhặt quả bóng rổ trên sàn lên, Hứa Đa nhiệt tình rủ rê, “Này Đoàn Tinh Ngôn, bọn tôi đi đánh bóng rổ, ông đi không?”Tôi bảo không đi Đa còn muốn nói thêm gì, đã bị Hạ Hà đẩy thẳng ra còn ai đứng bên giám sát, tôi dọn dẹp thoải mái hơn nhiều, rất nhanh đã sắp xong đồ, còn dọn xong cả khoảng năm giờ chiều, Chu Lam Lam nhắn weibo bảo tôi đi căn tin ăn Lam Lam là bạn cùng lớp của tôi từ mẫu giáo đến cấp hai, và là một trong số ít bạn bè của tôi. Hôm nay là chủ nhật, mai mới chính thức vào học, thẻ ăn của tôi chưa được làm xong nên đành phải dùng tạm của cô tin ở đây khá khẩm hơn trường trước của tôi, có khá nhiều món để chọn. Tôi mua xong cơm, cùng Chu Lam Lam tìm chỗ ngồi Lam Lam nói, “Thấy trường này sao, ok chứ?”Tôi gật đầu, “Rất ổn.”“Ông đến cái, ghế nam thần của trường mình cũng sắp phải đổi chủ rồi,” Chu Lam Lam ngó trái phải, “Giờ đang có khá nhiều em ngắm trộm ông đó.”Tôi bảo, “Ồ.”Chu Lam Lam nói, “Ê Ngôn, sao ông vẫn cứ lạnh nhạt thế nhở, hồi bé ông có thế đâu. Hồi đấy ông nhí nhảnh cá cảnh dã man, tôi còn thầm thích ông nữa đấy. Chả hiểu sao dậy thì rồi lại trở nên nhạt nhẽo như này.”Thật may cô nàng không thích tôi, nếu không thì tôi đã mất đi một người bạn mẫu giáo tiểu học tôi thế nào đến bố tôi cũng không nhớ nổi, giờ ít nói, chắc là do hồi nhỏ lắm mồm quá nói luôn cả phần bây Lam Lam hỏi, “Ông học lớp mấy?”Tôi “Lớp 10.”Chu Lam Lam hít sâu một hơi, “Lớp 10? Sao ông lại vào lớp đó hả. Lớp đó là cứ điểm tụ tập của tụi “cực phẩm” đấy, là nơi sản sinh ra những đứa nhan sắc gánh còng lưng IQ’ đấy, ông không hợp chỗ đó đâu.”Lúc làm thủ tục nhập học, hiệu trưởng bảo tôi làm một bài kiểm tra để lấy điểm xếp lớp, nhưng tôi ngại phiền nên không làm, thấy đi lớp nào chả như Lam Lam biết tôi và Hạ Hà ở cùng phòng thì lại hít thêm hơi nữa, ghé tai tôi thì thầm, “Hạ Hà là đại ca trường đấy.”Cô nàng lấy di động, mở một topic cho tôi không có hứng thú, nhưng trông mặt Chu Lam Lam lo lắng quá thì thôi cũng liếc qua xem sao. Topic đại khái nói Hạ Hà rất dễ dàng nốc ao hơn chục đứa, còn tham gia bắt nạt học đường, từ hồi học cấp hai đã là giang hồ con lẫy không đánh giá cao độ tin cậy của mấy bài kiểu này, bên trong còn có đứa bảo Hạ Hà xăm “cá chép om dưa”, “rồng bay phượng múa” các kiểu. Hôm nay tôi thấy hắn trần như nhộng, nào có thấy mặt con cá chép con rồng nào nửa đầu là đầy rẫy những tin đồn pha ke, nửa sau là hình ảnh vớ vẩn, đủ loại ảnh chụp trộm Hạ Hà, có ăn uống có đánh bóng có chơi đàn,… Còn có đứa hỏi WeChat, Weibo, QQ của hắn. Ai không biết còn tưởng sao hot nào đó chứ Hạ Hà bị miêu tả rất là hổ báo cáo chồn, thấy ngứa mắt là hẹn ra cổng trường’ ngay, thế nhưng các cô nàng vẫn u mê lắm, đều ảo tưởng được trở thành người phụ nữ của đại trai làm gì cũng nước xong, Chu Lam Lam đưa tôi đi dạo quanh trường cho quen đường. Trước khi về, cô nàng vẫn không quên dặn tôi đừng tỏ ra sợ Hạ Hà, lo tôi trông đụt quá sẽ bị ăn là một sự sỉ nhục, trông tôi đụt chỗ nào? Với cả cho dù có solo nắm đấm, tôi cũng không nghĩ mình sẽ thua tám giờ tối Hạ Hà mới về. Tôi đeo tai nghe làm việc của mình, ai làm việc nấy, bình yên vô ngày, cứ khoảng bốn rưỡi sáng là tôi sẽ dậy đi vệ sinh. Ra khỏi WC về giường, tôi thấy Hạ Hà chỉ mặc độc cái quần sịp, trần trụi nằm sấp trên giường, còn chăn thì rơi dưới này ngủ nude à. Cơ mà rõ ràng lúc lên giường hắn vẫn mặc quần áo mà, không biết cởi lúc nào nhớ đến bài đăng ban chiều, tự dưng tò mò không biết người hắn có rồng phượng cá chép gì không, khéo có thật ấy chứ, do lúc sáng tôi không để ý thôi, dù sao thì bây giờ hắn cũng đang ngủ. Tôi đứng bên giường, nương ánh sáng tù mù rạng sáng, cẩn thận quan sát trên giường đột nhiên trở mình khiến tôi hú hồn chim én. May mà hắn không tỉnh, vừa khéo có thể xem được luôn mặt quả là, ngoại trừ chỗ được sịp che thì không thấy “tha thu” ở đâu lại thất vọng về giường ngủ.——— Lúc tôi, Trịnh Dục và Hứa Đa về đến phòng thì Hạ Hà đang gác chân dựa vào giường chơi Vương Giả Vinh Diệu như ông Đa đặt uỵch hộp mì xuống bàn rồi cuống cuồng chạy vào nhà vệ sinh, “Sắp vỡ đê rồi mượn WC xíu nhớ.”Lúc đi ra tấm tắc cảm khái, “Vãi lìn thật WC phòng bọn mày sạch vãi!”Hạ Hà lẳng điện thoại xuống giường, “Còn không xem bạn cùng phòng tao là ai.”Hứa Đa nhìn tôi bằng đôi mắt lấp lánh, “Ngôn đại ca giỏi thật đấy, gì cũng biết làm, chó Hà hên như chó ý.”Tôi cười khô khốc một tiếng, cũng đến chịu tên này. Tôi vẫn còn nhớ rành rành đợt trước cậu ta nói tôi bọc bìa sách là bệnh hình thức Hà húp soạp một đũa mì, ngoạm một miếng xúc xích nướng, rồi nốc một ngụm coca, ipad trước mặt thì chiếu phim Quỳnh Dao, sướng như Dục nói, “Ê Hà ốm uống ít coca thôi mày, coca giết t*ng trùng đấy.”Hạ Hà “Sợ đếch gì, anh mày có của để dành.”“Thôi thôi thôi mày đừng có bốc phét, mày đừng có mồm điêu đi. Sau này vô sinh ráng chịu.” Hứa Đa vừa nói vừa định đặt mông xuống giường nói, “Đừng ngồi giường tôi.”Cái mông của Hứa Đa lơ lửng trên không trung, suýt thì chạm vào ga trải giường của tôi. Cậu ta vất vả đứng thẳng dậy, “Em xin lỗi đại ca, em quên anh bị nghiện sạch sẽ.”Thôi bỏ đi, nghiện sạch thì nghiện sạch. Đừng động vào giường của tôi là Đa đành đặt mông ngồi lên giường Hạ Hà, Hạ Hà vội giơ chân đá mông cậu ta, “Phắn, đừng ngồi giường bố mày.”Hứa Đa nói, “Bày đặt giả trân, đừng có học anh Ngôn bố nha mạy, bố cứ ngồi đấy.”Cậu ta nhổm dậy cởi quần đồng phục, phô ra cái quần thu đông dài màu đỏ thẫm, “Bố cởi quần rồi ngồi là được chứ gì.”… Tại sao tôi lại bị đám người này vây quanh vậy chứ?Hứa Đa trách móc Hạ Hà, “Mày to nhờ, sốt mỗi tí mà bắt người ta hầu hạ mày đến tận trưa.”“Bạn cùng phòng tao tự nguyện ở lại chăm sóc tao, mày gato à?” Hạ Hà nói rồi quay sang mắt lúng liếng đưa tình với tôi một gà da vịt tôi nổi cả cụm, tôi thấy hắn không phải lên cơn sốt, mà là lên cơn nắng thì chiều Hạ Hà nói mình ổn rồi, bảo tôi không cần ở lại chăm nữa, đi học đi. Tôi vội vàng lượn khỏi ký túc, dù hắn có bắt tôi chăm nữa tôi cũng chạy, đếch chịu nổi bệnh thần kinh của chất Hạ Hà không tệ, ngày hôm sau đã đánh bay cơn sốt, tinh thần sáng giờ truy bài, Lịch Thiến Ninh đến chỗ tôi bảo, “Cô Đinh bảo Ngôn đến văn phòng gặp cô đấy.”Tôi đến cửa văn phòng, vừa khéo gặp Hạ Hà ở đó. Cô Đinh cũng gọi hắn đến.“Có hai giáo viên bộ môn phản ánh với cô là em không nộp bài tập về nhà, có thể cho cô biết lý do không?”Tôi đáp, “Bài tập quá dễ ạ.”Hạ Hà “Đỉnh vờ lờ.”“Nói cái gì đó?” Cô Đinh trợn mắt lừ Hạ Hà, “Ăn nói tử tế cho cô!”Vừa quay sang tôi, cô Đinh đổi ngay sang vẻ mặt hiền hòa, “Thế thì như này, cô sẽ trao đổi với giáo viên xem liệu có thể giao riêng bài tập về nhà cho em không.”Cô ngoắc mắt sang Hạ Hà, “Cả lớp chỉ có hai em là không nộp bài tập, Tinh Ngôn người ta là biết làm hết, còn em thì sao? Cũng biết làm hết à?”Hạ Hà “Em không biết làm nên không nộp, nộp bài trắng là không tôn trọng thầy ạ.”“Em…” Cô Đinh bị hắn chọc tức đến không thốt ra lời, “Em không biết mở mồm ra hỏi hả? Sao em lười thế hả Hà? Không biết thì phải hỏi thầy hỏi bạn, em ngồi ngay sau top1 khối mà không biết khiêm tốn nhờ bạn giảng bài cho à? Chẳng lẽ bạn Ngôn sẽ không dạy em?”Hạ Hà ngoảnh sang nhìn tôi, “Thật chứ, cậu sẽ tình nguyện dạy tớ chứ?”Cô Đinh cũng nhìn tôi, tôi… Tôi có thể nói được ra chữ “không” Đinh còn có chuyện muốn nói với tôi nên cho Hạ Hà về lớp ra khỏi văn phòng, thấy Hạ Hà đang đứng ngoài cửa, hai tay đút túi quần, dựa vào tường.“Sao còn chưa về lớp?”Hạ Hà “Chờ cậu cùng về, sợ cậu về một mình cô đơn lẻ bóng.”Tôi kệ xác Hà lại nói “Không ngờ cậu lại không làm bài tập, học sinh giỏi cũng phản nghịch thế hở?”Tôi nói, “Cậu có ý kiến?”Tôi chưa bao giờ là một học sinh ngoan ngoãn nghe lời thầy cô cả, mà chỉ làm những gì mình cho là có ích. Nếu thành tích tôi mà kém, dám chắc sẽ là kiểu học sinh láo lếu mà thầy cô ghét Hà nhìn tôi bằng ánh mắt sâu xa, lúc sau mới nói “Cậu dữ phết ha.”Tôi “Cậu có thể không cần nói chuyện với tôi.”Hạ Hà “Không sao, tớ hiểu mà, hoa hồng đẹp đều có gai.”Nắm đấm tôi hôm nay tự nhiên hơi ngứa, muốn tung 1 cú vả vỡ alo ai Hà hỏi, “Cô Đinh bảo gì cậu thế?”Tôi vốn định không đáp, song bỗng nhiên nảy ra ý đồ xấu, “Cô hỏi tôi có muốn chuyển lên lớp không.”Hạ Hà đột nhiên khựng lại, không bước tiếp. Tôi ngoảnh đầu thấy hắn nghiêm mặt hỏi, “Cậu đồng ý?”“Tôi bảo để suy nghĩ đã.”Hạ Hà như là thở phào một hơi, “Này còn suy với nghĩ gì nữa, đừng chuyển.”Tôi “Tại sao? Lớp có môi trường học tốt hơn.”Hạ Hà “Lớp đó kiểu âm u nhàm chán lắm, lớp 10 náo nhiệt như này, đến rồi đừng đi làm gì, thật đấy.”“Ờ, tính sau.”Hạ Hà còn định nói gì thêm thì đã bị tiếng chuông vào lớp chặn họng.————Tôi đang đi trên hành lang, bỗng có người đi ngang qua cố tình va vào vai Tóc dừng lại, “Mù à?”Tóc vàng nheo mắt nhìn tôi, “Học sinh giỏi là kim cương vàng bạc chắc, đụng cái thì làm sao?”Tôi ghét nhất loại người này, rõ ràng bạn không làm gì nhưng nó sẽ cố tình gây sự với bạn.“Mẹ mày không dạy đụng phải người khác là phải mở mồm xin lỗi à?”“Đ*t con mẹ, “Tóc vàng hùng hùng hổ hổ chửi, “Thằng ẻo lả này gớm phết nhở, bố đéo xin lỗi đấy mày làm gì được bố?”Đi cùng nó là hai thằng đàn em, một tóc đỏ, một tóc xanh, ba thằng trông như cái cột đèn giao thông đang trợn ngược mắt vênh váo nhìn tôi.“Mày muốn đ*t ai?” Bỗng sau lưng tôi vang lên một giọng nói quen Hà đi tới quàng vai tôi rất chi là thân thiết. Sao tên này cứ thích khoác tay khoác chân thế nhỉ, không ôm ai ngứa người Hà hỏi tôi, “Nó làm gì cậu thế?”Hắn đứng rất gần tôi, lúc nói, hơi nóng phả thẳng vào tai tôi. Tự nhiên tôi không muốn tính sổ với Tóc vàng nữa, hết lách người ra khỏi Hạ Hà, “Không làm gì, về lớp đây.”Tóc vàng nói, “Anh Hà, em lỡ may chạm phải nó một tí thôi mà ranh con này nó chửi em.”Thằng tồi kia thế mà lại mở mồm ra mách trước, nói cứ như kiểu tôi đáng đời bị nó đụng Hạ Hà lạnh đến phát sợ, “Đ*t mẹ mày, cậu ấy là người để mày chạm vào à? Dmm chạm vào đâu?”Tôi “…”Này, câu này hình như nghe có vẻ sai vàng “… em, em vô tình đụng phải bả vai nó.”“Ha,” Hạ Hà nói, “Thế sao còn chưa xin lỗi?”Tóc vàng nói, “Còn lâu, em ghét nó, lúc nào con Ni cũng khen nó trước mặt em.”Hạ Hà nói, “Về mà quản lý con ghệ mày cho tử tế, top 1 khối đéo cần nó khen đâu nhé. Ngôn là bạn cùng phòng tao, để tao xem đứa nào dám gây sự với cậu ấy.”Hắn như này trông giống đại ca trường cái đèn giao thông có vẻ khá sợ Hạ Hà, tuy Tóc vàng không phục, song cũng chẳng làm được gì, đành phải ngoan ngoãn xin lỗi lại nợ Hạ Hà một lần nữa, không biết bao giờ mới trả được đây. Hạ Hà tắm xong đi ra, tôi đang ngồi thẳng lưng trên ghế, với quyển giáo trình mở toang trước mặt, vờ như không có chuyện gì xảy kỳ thực trong lòng tôi đã dậy Hà, hắn…Hắn cong?Cong từ khi nào?Tại sao hết người này đến người khác quanh tôi đều không thoát khỏi số phận “cong” thế.“Còn đang học hở,” Hạ Hà lên tiếng, giọng điệu như có phần đắn đo, “Cũng muộn rồi… đến giờ đi ngủ rồi.”Hắn nói chuyện sao cứ dừng lại giữa chừng thế nhỉ?Nếu tôi không xem trộm di động của Hạ Hà, thì tôi sẽ hiểu “đi ngủ” này chỉ đơn giản là ngủ mà bây giờ tôi đã không dằn được nghĩ ngợi bậy nói đi ngủ, là chỉ lên giường đắp chăn nhắm mắt, hay là ý gì khác?Tôi đã thay nghĩ bị ô nhiễm vác theo tâm trạng rối bời mà nằm xuống giường, quay lưng với Hạ Hà, mở di động lên Hà “Đừng xem điện thoại nữa, bọn mình có thể… trò chuyện trước khi ngủ.”Người tôi cứng ngắc, “Nói chuyện gì?”Nói chuyện xong rồi hắn còn muốn làm gì nữa?“Nói gì cũng được, nói một lúc thôi.”Không biết có phải tôi nghĩ nhiều không, mà tôi cảm thấy giọng Hạ Hà cũng có vẻ hơi căng đành phải bỏ điện thoại xuống, “Cậu nói đi, tôi nghe.”Hạ Hà hỏi, “Ngôn xem gì đấy.”Tôi đáp, “Không có gì.”Hạ Hà “Ngôn chưa từng cầm theo điện thoại lên giường ngủ.”Tôi không dám nghĩ tại sao hắn lại quan sát tôi tỉ mỉ như thế…Nhưng hôm nay tôi nhất định phải cầm theo điện thoại lên giường, bởi vì tôi đang rất tò nói dối Hạ Hà, “Tôi đang xem video phân tích vẽ của một họa sĩ.”Hắn đột nhiên bật đèn đầu giường lên.“Sao thế?”Hạ Hà nói, “Xem điện thoại không bật đèn hại mắt lắm.”Tôi duỗi tay tắt đèn đi, “Thôi không xem nữa, ngủ đi.”Hạ Hà nhẹ nhàng nói “Ngủ ngon nhé.”“Ngủ ngon.”Tôi lại nói dối ra tôi chỉ giả vờ ngủ, đợi Hạ Hà thở đều và đã ngủ say rồi, tôi mới lén lút cầm điện thoại để lên liệu mà Chu Lam Lam gửi cho Hạ Hà đã khơi dậy lòng hiếu kỳ của Lam Lam【Chưa tiếp thu nổi video thì đọc truyện cho giảm xóc cái đã】Chu Lam Lam【Tài liệu học tập nâng cao tinh thần cách Hà【Cái nồi gì thế?】Chu Lam Lam【Tên để ngụy trang thôi bro. Đọc xong nhớ xóa đi, đừng phát tán nó đấy. Đứa khác muốn đọc là phải xì tiền】Đêm đó tôi đã thức trắng đêm để đọc xong tài liệu học tập này, và tôi đã cho ra được một kết luận Chu Lam Lam bị mù màu đỏ và vàng[1][1] Đoạn này ý bé Ngôn xỏ lá bé Lam, sách màu vàng ý chỉ truyện porn, còn màu đỏ ở đây là sách về cách mạngPhải rất lâu về sau, Hạ Hà mới hỏi lại một câu.【Cậu ta mang thai???】Ba dấu hỏi chấm liên tiếp, dường như tôi có thể cảm nhận được sự nghi ngờ sâu sắc cùng nỗi kinh hãi tột độ của Hạ Hà lúc bấy mang thai cơ?Cậu ta?Sao Hạ Hà lại mắc lỗi gõ sai ngớ ngẩn thế chứ?Tôi bị lòng hiếu kỳ chi phối, vốn định chuyển tiếp file kia sang cho tôi rồi sẽ bí mật xóa lịch sử chuyển tiếp, song lúc đó nghe thấy tiếng nước nhà vệ sinh đã ngừng, chứng tỏ Hạ Hà đã tắm xong, nên tôi không kịp gửi mà tôi vẫn nhớ tên của bộ truyện đó.【ABO tinh tế Sau khi xuyên thành bot phản diện, tôi có bầu với nam chính】Lượng thông tin khổng lồ quá, chẳng trách cần phải ngụy không nhờ trí nhớ thượng thừa của tôi thì một cái tựa dài như vầy mà chỉ đọc một lần thì có nhớ bằng niềm tin và hy gõ tựa truyện siêu dài này vào thanh tìm kiếm, hiển thị đầu tiên là một trang web có giao diện màu vàng, tôi nhấp vào giả “Hiên Viên Thương Lạc”.Bút danh này quá quen thuộc đối với có thể khẳng định đây là Chu Lam nàng tự nhận mình là đại thần luôn, không cần mặt mũi nữa phỏng?Nhớ năm đó, tôi chơi với Chu Lam Lam cũng có phần lớn nguyên do là nhờ bút danh còn nhỏ, tôi hâm mộ Chu Lam Lam cực học lớp 1, khi tôi còn chưa biết bất kỳ chữ nào trong bốn chữ này, cô nàng đã có thể ngoay ngoáy viết chúng không sai một nét ra bao nhiêu năm nay cô nàng vẫn chưa từ bỏ sự nghiệp sáng đọc dòng đầu tiên của chương 1, trái tim tôi đã phải chịu một cú sốc thật lớn.【Tô Đình Thâm nhấp nhô lên xuống trên cơ thế trắng nõn nà của Cố Nhiễm. Hắn hơi chau hàng mày, cất tiếng, “Hừ… đừng kẹp chặt như vậy, thả lỏng đi…】Tôi hít mạnh một Lam Lam, sao cô nàng lại trở nên như thế?Tôi vẫn nhớ hồi tiểu học giọng văn của cô nàng cực kỳ thuần khiết giản đơn, thích nhất là miêu tả tình yêu chốn thôn quê làng xóm kia mà.【Mộ Dung Hạo Thiên đưa U Lí Băng Mạch Điệp đến cửa hàng thản nhiên liếc một vòng, “Cái này, cái này, cái này nữa, gói lại hết đi.”Cô nhân viên thu ngân nguýt hắn bằng con mắt khinh bỉ, ông anh tưởng thương hiệu thời trang cao cấp này là sạp hàng bán sỉ trong chợ đầu mối hả.“Giá của những bộ này, chỉ sợ anh nghe không nổi.”Mộ Dung Hạo Thiên lạnh lùng nhếch mép, lấy ra một tấm thẻ gì?Đôi mày của cô nhân viên thu ngân run bần mớ kiến thức bạt ngàn của mình mà chỉ cần nhìn thoáng qua, cô đã nhận ra đây là thẻ li mít tựt chỉ phát hành số lượng có hạn là chiếc do Hợp tác xã Tín dụng Làng Ánh Dương phát có gửi tiết kiệm ngân hàng tối thiểu 500 tệ mới có thể may mắn được là người sở hữu.】Phong cách của Chu Lam Lam thực sự đã xảy ra một vụ nổ không biết cô nàng đã trải qua những gì, tóm lại là cô nàng cua gắt quá khiến tôi đếch thể đỡ lúc bánh xe điên cuồng cán qua mặt tôi, cơ thể ấm áp của Hạ Hà đột ngột sít tới…Tôi giật cả nảy, suýt thì lăn thẳng xuống Hà nhắm nghiền mắt, vẫn đang say ngủ, chỉ là mê ngủ lăn người qua mà ngủ của hắn xấu quá, cứ liên tục ép sát người tôi khiến tôi hết cách, đành phải rón rén xuống giường chui sang bên kia tiếp tục học hỏi “Tài liệu học tập nâng cao tinh thần cách mạng”.Để xem xem rốt cuộc “tôi” nào mang thai mà tôi còn phải xì tiền để mua chương Hà không gõ là “cậu ta” mang thai nghĩ ba dấu chấm hỏi không đủ, ít nhất phải ba mươi dấu chấm hỏi mới lột tả được hết cú sốc này. Thì ra ông “thẳng” như này Tác giả Tuyên Lê Edit Tree Ngoại truyện 4 Ôm cả thế giới vào lòng Hạ Hà lên máy bay sang Anh công tác, bỗng có một bóng dáng quen thuộc ngồi xuống cạnh hắn. Hắn không thể tin nổi vào mắt mình, “Bé cưng, sao em lại…” Đoàn Tinh Ngôn khẽ nhếch môi, “Muốn đăng ký kết hôn không?” ——– Vừa từ Anh về được vài ngày, Đoàn Tinh Ngôn đã nhận được tin wechat của Hứa Đa, 【Anh ơi tiện video call không? Hai người đang không ấy ấy đấy chứ?】 Đoàn Tinh Ngôn nhìn ra ngoài cửa sổ, giờ đang là buổi trưa nắng chói chang, trả lời,【… nghe được】 Hứa Đa lập tức gọi video đến, “Anh Ngôn của em, anh có muốn nuôi một bé mèo nhỏ nhắn xinh xắn không?” Một bé mèo nhỏ xíu lông cam ló đầu vào camera, nhìn Đoàn Tinh Ngôn bằng đôi mắt tròn xoe ướt át ngây thơ. Trái tim đã bị trúng tên. Đoàn Tinh Ngôn ngó sang Hạ Hà đang lau sàn bên cạnh. Còn chưa kịp nói gì, Hạ Hà đã bảo, “Nuôi chứ, em muốn nuôi thì nuôi.” Hai người đến nhà Hứa Đa đón bé mèo. Mèo mẹ là một con mèo màu cam lông ngắn rất mập. Ngoài con mà Đoàn Tinh Ngôn nhận nuôi thì hẵng còn ba bé mèo con nữa. Vốn là đẻ được năm bé, nhưng nhà Trịnh Dục đến nhận nuôi một bé rồi. Hứa Đa bắt đầu kể lể giải thích, “Lúc em mới rước bả về nuôi bả không mập thế đâu, bả lại còn ăn khỏe, về sau bụng càng ngày càng to, lúc ý bọn em mới biết là bả có bầu rồi.” “Bả mưu mô ra phết, mới đầu được em cho ít thức ăn thế là đi theo em về nhà, rồi ăn vạ đấy không chịu đi, cứ meo meo lừa gạt lòng thương hại của em… Nào biết bả có bầu đâu, giờ sinh ra một ổ, đứa nào đứa nấy ăn như hổ lốn làm em còn chẳng đủ cơm mà ăn đây này, không biết có đại gia nào tốt bụng bằng lòng cho em cái phong bì nho nhỏ không.” Hạ Hà ngăn cản bàn tay đang chuẩn bị chuyển tiền cho Hứa Đa của Đoàn Tinh Ngôn, “Lại giả đò đáng thương, có gan nói to lên cho Chu Triết nghe thấy đi.” Bé mèo mà Đoàn Tinh Ngôn nhận nuôi là bé nhỏ nhất, đặt tên là Nhẹ Nhàng, hy vọng sau này sẽ không phá tướng như mẹ bé. Nhẹ Nhàng vừa vào nhà, Hạ Hà đã hối hận đến điên, chỉ muốn quay lại thời gian đánh chết cái thằng ngu dốt là mình. Mỗi lần hắn muốn làm nháy, Nhẹ Nhàng đều sẽ ngồi bên cạnh ngó lom lom, sau đó Đoàn Tinh Ngôn sẽ đỏ mặt đẩy Hạ Hà ra. Từ đấy về sau, hễ khi nào Hạ Hà muốn hôn Đoàn Tinh Ngôn, Nhẹ Nhàng đều sẽ vung móng vuốt giáng cho hắn một trận mèo chưởng tàn bạo. Mà nó hôm nào cũng được nằm trong lòng Đoàn Tinh Ngôn, hưởng thụ vuốt ve cưng chiều của Đoàn Tinh Ngôn nữa chứ. Hạ Hà nhìn Đoàn Tinh Ngôn sờ chân mèo, ghen. Ngón tay Đoàn Tinh Ngôn thon dài trắng nõn, đầu ngón tay hồng hào sạch sẽ. Hạ Hà nghĩ đôi bàn tay xinh đẹp ấy chỉ có thể sờ một mình mình thôi, thế mà giờ đây lại bị mồn lèo cuỗm mất. Hắn tủi thân sấn lại gần, “Cục cưng ơi…” “Đừng tới đây, tránh xa ra chút.” Đoàn Tinh Ngôn nói, “Anh dữ quá, nó sợ.” Hạ Hà hận đến nghiến răng nghiến lợi. Mồn lèo đúng là thiên tài diễn xuất, mưu mô hệt mẹ nó. “Bé cưng biết lúc em không ở nhà trông nó như nào không? Đanh đá cá cầy, mặt vênh lên tận trời luôn ý, xong em về một phát lập tức giả bộ ngoan hiền yếu đuối, như kiểu anh ngược đãi nó ý.” Đoàn Tinh Ngôn buồn cười, tên này đúng là càng ngày càng ngốc, lại còn tranh sủng với cả một con mèo. Hạ Hà cùng Nhẹ Nhàng đang kịch liệt trao đổi chiêu thức bằng ánh mắt trên không trung. Hạ Hà Đồ mồn lèo thảo mai thảo mỏ, sớm muộn gì cũng hiện nguyên hình. Nhẹ Nhàng Nhỏ bé đáng thương nhưng có ô dù. ——— Nhẹ Nhàng “Daddy của em vừa đẹp trai vừa dịu dàng, cơ mà nhà em vẫn còn một tên xấu xa lúc nào cũng bắt nạt daddy của em. Đã gặm môi daddy rồi lại còn đẩy xuống giường rồi lột quần áo, sau đó giường sẽ kêu cọt kẹt cọt kẹt rất lâu… Em thấy người của daddy đều bị tên kia gặm đỏ bừng rồi, đồ xấu xa! Em phải bảo vệ daddy của em…” Hạ Hà không đấu lại được con mèo mưu mô này, bèn quyết định gọi sự trợ giúp từ người thân. “Tiện đại ca, tất cả xin nhờ đại ca.” Đê Tiện vừa mới đến nhà, Nhẹ Nhàng đã rúc phía sau Đoàn Tinh Ngôn mà run cầm cập. Trông thấy bé mèo tí hon, Đê Tiện lập tức nhảy bổ vào điên cuồng liếm lông mèo, liếm đến mức khiến Nhẹ Nhàng dại cả mặt ra, sâu sắc hoài nghi mèo sinh. Hạ Hà nở một nụ cười đắc thắng. Liên tiếp mấy ngày sau Nhẹ Nhàng đều bị Đê Tiện cắp đi ngủ, không có cách chạy đến phòng ngủ quấy rầy cuộc sống riêng tư của hai người họ nữa. Hạ Hà trải qua những đêm no nê thỏa mãn. Cơ mà ngày vui ngắn chẳng tày gang, hôm đó Hạ Hà đang ôm hôn Đoàn Tinh Ngôn, chưa được bao lâu Đoàn Tinh Ngôn đã đẩy hắn ra, “Hôm nay không được, Nhẹ Nhàng đang ở đây.” Hạ Hà ngoảnh lại thì thấy Nhẹ Nhàng đang thảnh thơi nhàn nhã ngồi trên giường hung tợn nhìn hắn. Đê Tiện đã bị mua chuộc thành công, trở thành một “simp” chính hiệu. Nhẹ Nhàng dần dần lớn lên, không còn dính lấy Đoàn Tinh Ngôn như ngày xưa nữa, Hạ Hà cũng không còn tỏ ra bất mãn với Nhẹ Nhàng, một người một mèo hòa thuận sống chung, cả nhà đều vui. Chỉ là… Nhẹ Nhàng tung mình vững vàng đáp lên vai Đoàn Tinh Ngôn, Đoàn Tinh Ngôn cảm thấy vai mình cũng sắp rụng. Anh bế Nhẹ Nhàng lên, “Em phải giảm cân rồi, sao mà lớn nhanh thế không biết…” Hạ Hà nịnh bợ sấn tới mát xa vai cho Đoàn Tinh Ngôn. Một hôm nọ, Đoàn Tinh Ngôn quên mang tài liệu phải về nhà lấy, phát hiện Nhẹ Nhàng đang ngon lành ăn bánh pudding cá ngừ. Vì để kiểm soát cân nặng của nó mà anh chưa bao giờ cho Nhẹ Nhàng ăn mấy thứ quà vặt này cả. Còn là ai mua được nữa, khỏi cần nghĩ cũng biết tỏng. Sau ngày hôm đó, Hạ Hà rơi vào kiếp sống khổ cực ngày ngày giúp mèo giảm cân. ——— Sáng dậy sớm đi làm, Đoàn Tinh Ngôn khẽ khàng bước xuống giường, chăn phát ra tiếng sột soạt. Hạ Hà nghe thấy tiếng vòi nước chảy, Đoàn Tinh Ngôn đang đánh răng rửa mặt. Hôm nào anh cũng sửa sang mình sạch sẽ gọn gàng, không bỏ một ngày nào. Lò vi sóng phát ra tiếng “đinh”, là Đoàn Tinh Ngôn đang hâm nóng sữa. Bữa sáng đôi khi sẽ là sandwich, có khi là cơm nắm… Làm xong bữa sáng, anh sẽ quay lại phòng ngủ gọi Hạ Hà dậy, hai người ăn xong thì cùng nhau đi làm. Đoàn Tinh Ngôn đôi khi sẽ phải làm thêm giờ. Làm xong một ca phẫu thuật đã là mười một giờ tối. Về đến nhà, Hạ Hà với Nhẹ Nhàng, một người một mèo chiếm cứ hai đầu sofa, an tĩnh chìm vào giấc ngủ. Đoàn Tinh Ngôn khẽ khàng tắt TV, bỗng cổ tay bị nắm rồi kéo ngã vào lòng người ấy. “Đánh thức anh à?” “Không em,” Hạ Hà chưa mở nổi được mắt, mơ màng kéo tay Đoàn Tinh Ngôn ấp vào ngực mình, “Sao tay cục cưng lạnh thế này? Chân có lạnh không?” “Không lạnh,” Đoàn Tinh Ngôn đáp, “Dậy vào giường ngủ nào.” Hạ Hà ôm người thương vào lòng, vuốt ve, “Anh không ngủ đâu, chờ em cơ.” “Ừm,” Đoàn Tinh Ngôn nhỏ nhẹ nói, “Thế đợi em tắm xong rồi mình ngủ nhé.” Đoàn Tinh Ngôn tắm xong đi ra, Hạ Hà đã tỉnh như sáo vỗ lên giường, “Qua đây nào bé cưng, nằm xuống ông xã mát xa cho em.” Đoàn Tinh Ngôn nằm sấp xuống giường, Hạ Hà hỏi, “Phê không?” Đoàn Tinh Ngôn “Ừm, xuống dưới một tí.” Tay Hạ Hà rất khỏe, xoa bóp rất sướng, chỉ là đôi khi sẽ cướp cò mà vén quần áo của Đoàn Tinh Ngôn lên rồi vuốt ve vòng eo nhỏ bé mềm dẻo, cùng đôi chân thon dài cân đối… Và sẽ kìm lòng không đặng. Muốn làm chuyện thân mật hơn, Muốn cho chim vào tổ, hợp hai thành một. Hạ Hà cúi xuống liếm vành tai Đoàn Tinh Ngôn, khiến anh phải phát ra tiếng rên rỉ kiềm chế. Chiếc giường phát ra tiếng cọt kẹt. Nhẹ Nhàng ở bên ngoài cào cửa, lo lắng đi qua đi lại. … Sau khi kết thúc, Hạ Hà bế Đoàn Tinh Ngôn đi rửa sạch. Sau đó, Đoàn Tinh Ngôn sẽ vùi mình vào lòng Hạ Hà như một bé mèo nhỏ, lắng nghe tiếng tim đập của người thương, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ. Hạ Hà thỏa mãn ôm cả thế giới của mình vào lòng. Viên tinh tú sáng nhất trời đêm vô tình lưu lạc xuống cõi trần, vừa hay rơi vào lòng hắn, dòng sông may mắn giữa nhân gian. – HOÀN THÀNH TOÀN BỘ – Tree Xicalo các ông, Bây giờ là một lúc nào đó của một trưa Hà Lội lạnh sun lờ chó thì chưa có mà gấu chó thì đã say gút bai, Tree xin được trân trọng báo tin đã hoàn thành được thêm 1 bộ đam mẽo nhảm chó nữa Thực ra Tree ê đít em nó xong từ hôm 19 cơ nhưng mà bị tụt mood beta nên lai rai đến tận hôm nay Bộ này thì cũng chẳng có gì ha, nhẹ nhàng đáng iu thoi, xem tình yêu gà bông để sưởi ấm trái trym lạnh lẽo mùa đông này. Hình như đây là bộ vườn trường thứ 2 tôi mần thì phải nhỉ, bộ kia là siếc, học sinh láo cá chó sịch thầy như ngóe 🥲 bộ này thì gà bông gà que chua choe hột me. Mà lâu lâu làm vườn trường kiểu này cũng zui phết, dc ê đít cuk suk đúng với bản chất của trê Dị đó, xàm chó thế thoi, tiếp theo là lời cảm ơn nè Cảm ơn sự hỗ trợ về dịch thuật của em gái BuoiHa, em geis SCDN bờ bên kia đại dương ❤ Cảm ơn các ông đã đi cùng Tree từ những ngày đầu, đã like, share và comment động ziên Tree nè Cảm ơn các ông đã đến và đọc một bản edit nhảm chó có thể sẽ có typo, lặp từ, câu cú lộn xào, xàm lồng,… Gấc toẹt zời, xincamon! 133 PM 23/10/2021, Tree. Sau nhiều lần bị từ chối quyết liệt, Hạ Hà cũng thôi ý định rủ tôi đi tắm chung.“Nhưng mà Ngôn đừng có mà làm chuyện này với thằng khác đấy.” Hạ Hà nói.… Khỏi cần hắn phải cả cái thằng làm chuyện đó với hắn hôm qua không phải là cũng đếch biết là thằng nào, nói chung là đếch phải câu hắn vừa nói làm tôi khá khó hiểu. Nếu theo hắn giải thích thì giai thằng làm chuyện này với nhau quá là bình thường, cớ gì tôi chỉ được làm với hắn mà không được làm với thằng khác?Hạ Hà chau mày ra chiều suy tư.“Bởi vì chuyện này chỉ được làm với người bạn thân nhất của mình thôi.” Hạ Hà cho ra kết luận, “Làm với thằng khác không được đâu, tởm chết.”Tôi là bạn thân nhất của hắn?Thế lúc tôi chưa đến đây thì vị trí đó thuộc về ai?Hứa Đa, Trịnh Dục hay là Lý Hiểu Phong?“Tất cả đều không phải,” Hạ Hà nói, “Trước khi Ngôn đến thì vị trí bạn thân nhất của tớ là để trống. Chờ Ngôn đó.”Ông mày lại tin quá là cái đồ vô lương Đa với Trịnh Dục sắp khóc ngất trong nhà vệ sinh rồi đấy.————Chiều thứ sáu, Hứa Đa quay xuống nói chuyện với tôi, “Lại đến ngày thằng Hà sợ nhất trong năm rồi.”Tôi hỏi sao lại thế.“Kiểm tra sức khỏe, rút máu á, thằng Hạ sợ chết khiếp. Lấy một ống máu thôi mà cứ như giết nó đến nơi ý.” Hứa Đa hớn hở kể, “Há há há há idol không biết đâu, vừa giơ cái kim tiêm lên là nó sợ đến tay quéo lại như cái chân gà.”Tôi bật ác với hắn thật, nhưng mà vừa nghĩ tới cái hình ảnh đó là tôi lại không nhịn được cười.“Mẹ mày ngứa đòn à,” Hạ Hà thẹn quá thành giận, mắng té tát Hứa Đa, “Lâu không được bố bón hành nên nhớ rồi đúng không?”Tôi nghĩ Hứa Đa nói trêu thôi, vì tôi thấy Hạ Hà nào có sợ hãi gì đo chức năng hô hấp, tay này hẵng còn phởn quỡn, mồm liến thoắng, “Lượng hô hấp của tớ to chưa.”Hắn nắm lấy cánh tay tôi, “Ngôn ơi xem này xem tớ to chưa này.”Vâng, ông to, ông là to nhất, nhất hất tay hắn ra, chả hiểu sao tự dưng thấy cũng đến chịu, không hiểu nổi tra một loạt hạng mục xong, không biết từ lúc nào, tôi thấy Hạ Hà đã nín còn hạng mục cuối cùng rút Hạ Hà trắng bệch, mặt mũi nghiêm túc, thoạt trông có vẻ đang rất sợ Hà chậm chạp đi đo cân nặng, chiều cao, thị lực… chỉ mỗi không chịu ghé qua bàn lấy cùng mọi người cũng đã kiểm tra gần xong, chỉ còn lác đác vài người ở hội y tá gọi Hạ Hà, “Cu em không lấy máu à? Qua đây nhanh nào, chờ mỗi cu thôi đấy.”Tôi đã lấy máu xong, đang đo huyết áp thì thấy Hạ Hà chậm chạp đi rút máu mới đầu đang có hai thằng, sau thấy Hạ Hà đến thì đi cả kính hai mét quanh hắn, ngoại trừ các y bác sĩ mặc áo blouse trắng ra thì không còn một mống nào Hà bất lực ngoảnh lại ngó một vòng, nhìn tôi bằng ánh mắt van đã kiểm tra xong hết rồi, đang tính có nên qua giúp hắn Dục vội can ngăn, “Ê Ngôn đừng đi.”Hứa Đa “Ôi idol kệ nó, nó cố chịu tí là xong ngay thôi. Idol đừng qua, thật đấy, không là gãy xương đó.”“Hả? Sao lại gãy xương?” Tôi lỡ đễnh hỏi, trong đầu bây giờ chỉ toàn là ánh mắt tội nghiệp như cún con của Hạ Hà.“Idol biết nó khỏe cỡ nào không? Từ cái thời tiêm vắc xin hồi còn học mẫu giáo, ba người lớn còn chẳng giữ nổi nó chứ nói chi là bây giờ. Tay idol nhỏ thế kia nó bóp một phát là đi ngay cuộc đời.” Hứa Đa nói, “Không phải bọn em không muốn giúp nó, mà là bọn em có kinh nghiệm xương máu đó idol.”Y tá buộc dây thun vào cánh tay Hạ Hà, tôi thấy hắn nheo mắt lại như kiểu muốn nhìn nhưng lại không dám khử trùng vừa mới chạm vào da, Hạ Hà đã rụt phắt tay về.“Ơ kìa cu, lớn tướng thế này sao mà gan nhỏ thế,” Chị y tá đã lớn tuổi nên nói chuyện khá là thô, “Không đau tí gì đâu, vèo một phát là xong ngay.”Hạ Hà nói, “Xin lỗi, chị chờ em một lúc được không ạ.”Hình như người hắn đang hơi nhìn không nổi, mạo hiểm nguy cơ có thể gãy xương mà đi đến cạnh hắn rồi giơ cánh tay Hà ngạc nhiên nhìn tôi, tôi bảo “Nắm đi.”Hắn nắm lấy cổ tay đó bàn tay hắn chậm rãi lướt xuống, cuối cùng đan ngón tay vào tay …Động tác trơn tru nhẹ nhàng nắm lại tay hắn yếu đuối như này tôi không quen.“Nhờ chị nhẹ tay chút ạ.” Tôi bảo chị y Hà cực độ căng thẳng, nắm rất chặt bàn tay tôi, lòng bàn tay nhớp nháp mồ giơ tay còn lại lên che mắt trình rút máu chỉ diễn ra vỏn vẹn 10 giây, mà tôi cứ ngỡ dài mười năm. Tôi có thể cảm nhận rõ xúc cảm mà lông mi của Hạ Hà chạm vào lòng bàn tay tôi, hơi Hạ Hà phải chuẩn bị tâm lý quá lâu nên các bạn khác đã kiểm tra sức khỏe xong về hết rồi, chỉ còn lại mỗi hai người chúng tôi chậm rãi đi bộ trở về.“Ngôn ơi,” Hạ Hà cảm động vô cùng, “Cậu tốt với tớ quá.”Tôi “… Bỏ tay ra được chưa?”Lấy máu xong hắn vẫn không chịu buông tay tôi ra. Ban nãy tôi còn phải dùng tay còn lại giúp hắn giữ bông cầm máu, tư thế khá là mất tự nhiên.“A, xin lỗi.” Hạ Hà chầm chậm buông ra, “Tay cậu đổ mồ hôi rồi, lau vào áo tớ đi.”Cái đổ mồ hôi cơ?Rành rành là hắn đổ mồ hôi, tôi đúng là thừa hơi mới đi giúp hắn.

thì ra ông thẳng như này