Tôi thấy khá giận và ko muốn phải lãng phí thời gian quý báu của tôi cho một con bé khó ưa này. Bao nhiêu giấy tờ và dự án đang chờ tôi ở nhà. Nghĩ vậy, tôi toan bước đi thì con nhỏ nhanh chân, rời khỏi bàn, chắn trước mặt tôi. - Sao chú bỏ đi sớm vậy. Mình vẫn còn Chương 16: Hòa Hợp. "Trạch tổng, anh sao giờ này lại ở đây?" Sương Kha từ phòng tắm đi ra thấy Trạch Hoắc Hàn đã ung dung ngồi tựa vào ghế ở phòng khách đọc báo, bây giờ mới có 6 giờ tối, anh ta đến đây giờ này có vẻ không đúng lắm. Lúc hỏi mật khẩu vào nhà Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi Đọc Truyện Danh Sách Chương Theo Dõi Thật sự thì cô chỉ biết được con người thật sự của hắn thông qua buổi lễ đính hôn của chị họ. cô bắt đầu bị hắn uy hiếp,không chỉ vậy mà thậm chí bị ép buộc quan hệ Lần này hắn quay về là muốn báo thù. Gia Kỳ thấy vậy, liền không chút do dự nắm tay cậu mà mạnh mẽ kéo lên lầu không nói tiếng nào. - Buông ra, đau quá tôi có làm gì anh đâu. Trình Hâm ở đằng sau không nhịn được mà kêu lên, cùng với đó là cố gắng thoát khỏi bàn tay đang nắm của anh. Đọc truyện Cưng Vợ Đến Tận Cùng của tác giả Huyền Cầm, luôn cập nhật chương mới đầy đủ. Hỗ trợ xem trên di động, máy tính bảng. Hiện menu Mê đọc truyện ch Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi. Truyện đang hot. 1. ZGvzc. Nếu như có thể tìm được chiếc xe đụng vào bác, không chừng bây giờ có thể tìm được tung tích của bác. Trái tim Quách Thanh Tú đột nhiên đập nhanh hơn, ngón tay khẩn trương siết chặt điện thoại. Lê Quyên Quyên chần chờ một chút "Thanh Tú, có ra sao thì cậu cũng đừng kích động nhé! Chuyện này, tớ chỉ có thể nói đại khái thôi." Quách Thanh Tú vội đến mức giậm chân "Lê Quyên Quyên, có phải là cậu cố ý nhử mồi tớ hay không, cậu còn không mau nói ra là tớ sẽ ra qua đó đánh cậu." "Được, được, tớ nói tớ nói. Biển số xe hôm đó tớ nhìn thấy chính là SC18888..." Quách Thanh Tú nghe xong, còn không hiểu lắm "Số xe này, tớ không có ấn tượng gì." "Ôi trời, chính là người mà cậu kêu đến chỗ mình lấy sách đấy, anh ta chính là lái chiếc xe đó!" Quách Thanh Tú có hơi bối rối, trong tay Lâm Việt Thịnh có mấy chiếc xe, thường dùng nhất chính là chiếc Ferrari màu đỏ và chiếc Rolls-Royce màu đen kia, thế nhưng hình như cô chưa từng thấy biển số xe của chúng. Cô chợt nhớ ra hình như chiếc xe ngày hôm ấy cũng là màu đen. "Cậu, cậu, cậu có nhớ lầm không?" Quách Thanh Tú rõ ràng cũng thiếu tự tin khi nói ra. "Không sai đâu, số này qua đơn giản. Lúc đó tớ còn bực bội, làm sao lại có bảng số xe trâu bò như vậy, đối phương nhất định là kẻ có tiền đại phú đại quý... Dãy số đẹp như vậy sao tớ nhớ lầm được..." Trong sự cam đoan và khẳng định của Lê Quyên Quyên, thần trí Quách Thanh Tú như đang dần rời khỏi cơ thể. Mãi hồi lâu sau, cô mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng cúp điện thoại. Sau lưng rờn rợn ớn lạnh, chắc chắn là Lâm Việt Thịnh làm rồi! Tại sao hắn muốn làm như vậy? Có phải lúc ấy hắn muốn đụng chết bác, sau đó thấy cô xuất hiện cho nên mới vội vàng quay đầu xe bỏ đi. Hai chân Quách Thanh Tú như đứng trên bông, yếu mềm đến không biết phải đặt chân vào đâu. "Cô Quách!" Dì Nguyễn nhìn thấy Quách Thanh Tú vẻ mặt bàng hoàng thẫn thờ, gọi hồi lâu cũng không phản ứng lại, bà bèn vội vàng đến đỡ Quách Thanh Tú. "Cô Quách, cô sao rồi?" Quách Thanh Tú phục hồi lại tinh thần, ánh mắt thoáng qua chút mất mát "Dì Nguyễn, dì tìm cháu có chuyện gì?" "À, không có gì, tôi phải đi ra ngoài một chuyến, định hỏi thử xem cô Quách có muốn mua gì không để tôi mang về." "Cháu không có, cảm ơn dì!" Dì Nguyễn nhìn chằm chằm Quách Thanh Tú thật lâu, có vẻ rất lo lắng. "Cô Quách, có phải cô khó chịu ở đâu không? Cô muốn đi gặp bác sĩ chứ?" Quách Thanh Tú xoa mặt, cười lắc đầu "Không cần đâu, có lẽ là ngủ quá nhiều, cháu đi ra ngoài phơi nắng một chút." Quách Thanh Tú đứng một mình trong vườn hoa, xa xa nhìn về biển khơi. Ánh nắng buổi trưa hơi gắt, tỏa hơi ấm vào trên người Quách Thanh Tú, cô ngỡ ngàng mà bơ vơ không ai giúp. Cô như đang đứng trong địa ngục sâu thẳm, âm u, ẩm ướt, cô độc, tuyệt vọng... Người nhà họ Quách không ai tốt, người nhà họ Quách đều đáng chết... Câu nói của Lâm Việt Thịnh như là lời nguyền rủa, lặp đi lặp lại trong đầu cô. Là hắn, nhất định là hắn. Ông trời ơi, có ai nói cho tôi nghe, phải làm sao đây? Trong phòng làm việc rộng lớn của tập đoàn ST. Huỳnh Minh San đặt lên bàn làm việc của Lâm Việt Thịnh ba phương án khác nhau đã được hoạch định. Trên thương trường, Lâm Việt Thịnh luôn luôn có tác phong mạnh mẽ vang dội, thủ đoạn độc ác, ánh mắt sắc bén của hắn liếc nhìn qua ba phương án xong, đôi môi hoàn mỹ lập tức mím chặt lại. Hắn ném bản thảo vào mặt Huỳnh Minh San. "Lập tức làm lại, không để cho Tăng Thị có cơ hội thở dốc nào." "Nhưng mà..." Huỳnh Minh San có phần do dự. "Đi, lập tức làm cho tôi, hôm nay không làm xong thì tất cả mọi người không được ăn cơm." Lâm Việt Thịnh quát lớn, nhìn đồng hồ đeo tay, đã là sáu giờ chiều, thật là một đám vô dụng, vạch ra một phương án còn lâu như vậy. Nhìn Huỳnh Minh San nhanh chóng đi về phía phòng kế hoạch, Lâm Việt Thịnh đứng dậy, cầm điện thoại di động lên, gọi cho Quách Thanh Tú. Khốn kiếp, người phụ nữ này lại tắt điện thoại, muốn tìm chết hay sao? Lâm Việt Thịnh lại gọi vào điện thoại trong biệt thự. "Xin chào cậu chủ, tôi là Dì Nguyễn..." "Quách Thanh Tú chết ở đâu rồi, sao lại không bắt máy?" "Cô Quách đã ngủ rồi." "Còn sớm vậy đã ngủ?" Lâm Việt Thịnh có phần không tin nổi. "Đúng vậy, cô Quách nói mình khó chịu, hôm nay cô ấy đứng một mình trong vườn hoa bốn tiếng đồng hồ..." "Cái gì!!! Ả này muốn chết hay sao? Lập tức gọi cô ta dậy nghe điện thoại..." Lâm Việt Thịnh rống lên một tiếng, bên này Huỳnh Minh San vừa đi đến "Thưa ngài..." Lâm Việt Thịnh xoay người nhìn Huỳnh Minh San rồi nói với Dì Nguyễn "Bỏ đi, lát nữa tôi sẽ quay về." Cúp điện thoại, Lâm Việt Thịnh lo lắng không yên. Hắn quay người lại, nặng nề ngồi xuống chiếc ghế xoay bọc da, nhìn văn kiện trong tay Huỳnh Minh San "Đưa đến đây!" Chỉ đọc sơ lược qua thì hắn đã ném lại cho Huỳnh Minh San "Cứ như vậy đi, tôi đi trước." Huỳnh Minh San môi run run, kỳ thực cô chỉ để cho phòng kế hoạch sửa lại một dự án nhỏ, không ngờ cứ vậy mà được thông qua rồi. Đang chuẩn bị hỏi thêm vài câu thì Lâm Việt Thịnh đã mặc áo vest vào, sải bước đi ra khỏi phòng làm việc. Trong phòng ngủ, Quách Thanh Tú nằm trên giường. Lòng dạ rối như tơ vò, cô nghĩ cả ngày cũng không nghĩ ra nên thế nào? Lâm Việt Thịnh đã đụng xe vào bác, hắn chạy trốn rồi, rốt cuộc hắn còn có bí mật xấu xa đen tối gì nữa đây? Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra, Lâm Việt Thịnh xuất hiện trong tầm mắt Quách Thanh Tú. Hắn bước đến bên giường, đưa tay sờ trán Quách Thanh Tú, tròng mắt đen chăm chú nhìn vào gương mặt cô "Bị bệnh sao?" "Không có!" Quách Thanh Tú trả lời bằng giọng nói yếu ớt. "Vậy tại sao không ăn cơm chiều mà đã lên giường nằm?" Lâm Việt Thịnh vội vàng hỏi. Quách Thanh Tú đột nhiên buông mi mắt, cắn môi dưới, nói ra với vẻ đáng thương "Tôi nhớ người nhà..." "Ngoan, dậy nào, ăn cơm, ăn cơm xong lại nhớ tiếp!" Lâm Việt Thịnh không nói lời nào mà bế Quách Thanh Tú lên, ôm cô đến bên giường để mang giày. Quách Thanh Tú ra sức vùng vẫy, Lâm Việt Thịnh nhìn ra được sự chống cự trong mắt cô "Quách Thanh Tú, em đang giở trò gì đó? Tối hôm qua vẫn còn tốt đẹp, tại sao hôm nay lại như vậy? Có phải em mượn sách rồi mượn ra luôn chuyện gì hay không? Vậy được thôi, tôi sẽ bắt cô bạn học kia đến đây, hỏi cho rõ ràng xem em giở trò gì!" Lâm Việt Thịnh nới lỏng cà vạt, tròng mắt đen nhìn chằm chằm vào cô, hắn cầm điện thoại di động lên, chuẩn bị gọi điện. Quách Thanh Tú hoảng hốt, cô tạm thời vẫn chưa nghĩ ra biện pháp nào, không thể phiền hà đến Lê Quyên Quyên được. Vội vàng đứng dậy, cô nói "Đừng làm phiền cậu ấy, có lẽ là chu kỳ sinh lý của tôi gần đến cho nên tâm trạng có hơi buồn bực mà thôi. Được rồi, tôi đi xuống dưới ăn cơm với anh!" Nghe vậy Lâm Việt Thịnh mới cúp điện thoại nhưng vẫn còn nghi ngờ "Đừng có như vậy nữa, tôi ghét nhất phụ nữ khóc lóc. Mau mang giày đi." Quách Thanh Tú ngoan ngoãn đi theo Lâm Việt Thịnh xuống dưới lầu, bữa cơm này thật là khó nuốt trôi, món nào nhai trong miệng cũng nhạt thếch. Lâm Việt Thịnh phát giác ra sự khác thường Quách Thanh Tú, còn tưởng rằng cô còn đang tức giận chuyện lúc ban ngày không cho cô ra ngoài. "Quách Thanh Tú, em cũng nhịn hay thật nhỉ, tính tình hay hờn dỗi như vậy, không cho em ra ngoài là muốn tốt cho em, em lại còn hoạnh họe này nọ như vậy?" "Ở nhà rất chán!" Quách Thanh Tú lười giải thích thêm nữa, đặt chén cơm xuống, cô lạnh nhạt nói "Tôi no rồi." Ăn xong cô đi thẳng lên lầu, Lâm Việt Thịnh cũng không còn hứng thú ăn tiếp nữa. Đuổi theo sau Quách Thanh Tú, bế thốc cô lên, hắn cúi đầu hôn lên trán cô "Được rồi, đừng giận nữa. Ngày mai có một buổi trình diễn thời trang, tôi mang em đi cùng là được." Buổi trình diễn thời trang? Quách Thanh Tú mắt tỏa sáng, nhưng chẳng mấy chốc vẻ mặt lại ảm đạm xuống. Bây giờ sao cô còn tâm trạng đi xem trình diễn thời trang nữa, cô chỉ muốn biết bác ra sao thôi. Nếu như lần trước Lâm Việt Thịnh đụng xe vào bác không thành, vậy sau này hắn có thể nhân cơ hội khác giết ông ấy hay không? Nghĩ đến đây, Quách Thanh Tú đột nhiên sởn cả tóc gáy, không phải chứ, hắn chắc chắn sẽ không làm như vậy đâu. Cô rất muốn hỏi Lâm Việt Thịnh, thế nhưng cô không dám. Cô biết hắn nhất định sẽ không nói cho cô. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Quách Thanh Tú suốt đêm không ngủ, lần đầu cảm thấy ngủ trong ngực hắn lại bứt rứt như vậy, làm sao cũng không thể thoải mái. Sáng ngày hôm sau, Lâm Việt Thịnh đi qua công ty trước, đến buổi trưa thì kêu người đưa về mấy bộ váy. "Quách Thanh Tú, em ăn mặc trang điểm một chút, hai giờ chiều nay tham gia buổi trình diễn thời trang. Nhớ kỹ, không được làm cho tôi mất mặt." Quách Thanh Tú ngẩn ngơ cầm điện thoại di động, gã đàn ông này trước nay đều nghĩ cho chính bản thân hắn, chưa bao giờ lo lắng đến cảm nhận của cô. Buổi trình diễn thời trang tổ chức ở trung tâm Thế Mậu, là một lễ hội thời trang diễn ra mỗi năm một lần. Tăng Thanh Hải ngồi trên ghế khách quý ở hội trường, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ đeo tay. Khoảng chừng cách lúc khai mạc năm phút đồng hồ thì anh nhìn thấy có một nhóm người áo đen đi vào từ cổng chính. Kẻ dẫn đầu là một người đàn ông mặc áo khoác dài màu đen, gương mặt với đường nét sắc sảo hiện rõ vẻ ngang ngạnh và cương quyết, đôi mắt đen sẫm thâm trầm mà sắc bén, uy thế vô cùng mạnh mẽ. Phía sau hắn có khoảng mười lăm vệ sĩ đi theo, chia làm hai hàng, xen lẫn trong đám đông. "Thưa ngài, anh ta chính là Lâm Việt Thịnh..." Thực ra không cần thư ký nói, Tăng Thanh Hải cũng đã nhìn ra, hơn nữa anh còn nhanh chóng nhớ ra, người đàn ông này chính là cái tên vừa kiêu ngạo vừa ngông cuồng mà anh từng gặp Maldives lúc trước. Nói như vậy, ngày đó mình quả thật đã nhìn thấy Thanh Tú... Một chút cảm giác không vui dần dâng lên trong lòng anh. Tăng Thanh Hải ra hiệu cho thư ký bằng ánh mắt. Thư ký gật đầu, đi về phía Lâm Việt Thịnh, khi cách hắn không đến ba mét thì đột nhiên có một vệ sĩ bước lên trước, ngăn cản thư ký, nói không chút khách khí "Xin mời lui ra phía sau!" Thư ký mỉm cười nói rõ mục đích đến đây, vị vệ sĩ kia đi đến chỗ Lâm Việt Thịnh, khẽ nói nhỏ cho hắn. Tăng Thanh Hải cách khá xa, không cách nào nghe được bên kia đang nói gì. Chỉ nhìn thấy ánh mắt của Lâm Việt Thịnh theo hướng chỉ tay của thư ký mà nhìn về phía anh, ánh mắt lộ ra một chút sắc bén. Chẳng bao lâu sau, Lâm Việt Thịnh thay đổi phương hướng, nhanh chóng đi về phía chỗ ngồi của Tăng Thanh Hải. Tăng Thanh Hải nhã nhặn đứng dậy, đã chuẩn bị tâm lý. Anh biết rõ, gã trước mắt này rất khó chơi. Nhưng vì Thanh Tú, anh sẽ chiến đấu không tiếc bất cứ giá nào. "Anh Lâm, chào anh, cảm ơn anh đã bằng lòng tiếp nhận lời mời của tôi..." Tăng Thanh Hải vô lịch sự đưa tay phải ra. Lâm Việt Thịnh như không có chuyện gì xảy ra mà lướt nhìn qua tay anh, cũng không bắt tay lại, chỉ là lạnh nhạt nhếch môi, phất phất tay. Hơn mười người vệ sĩ sau lưng hiểu ý lùi ra phía sau, vả lại còn ngăn cách bên ngoài thành một không gian riêng. Như vậy vừa không nghe thấy cuộc trò chuyện, vừa có thể bảo vệ an toàn của ông chủ Hiển nhiên rằng bọn họ đều được huấn luyện nghiêm chỉnh. Anh mắt Tăng Thanh Hải thoáng chút kinh ngạc, nhưng cũng không biểu lộ ra vẻ mặt quá nhiều. Quách Thanh Tú dựa người dưới một gốc cây to. Cô tự động viên mình một hồi lâu, cuối cùng cũng lấy đủ dũng khí đi về phía phòng bảo vệ. Chẳng có gì phải sợ cả, chỉ là đi tới hỏi Tổng giám đốc của bọn họ có ở đây không mà thôi. Rồi tiện thể hỏi luôn Tổng giám đốc sống ở đâu, điều này dễ mà! Khi Quách Thanh Tú còn cách phòng bảo vệ tầm hai bước chân thì có một bóng hình với dáng người cân đối, lịch thiệp bước ra từ cánh cửa kính xoay tròn. Chính là Tăng Thanh Hải. Tim cô đột nhiên đập nhanh hơn. Anh Hải… Cô thầm gọi tên anh. Nhưng vào thời khắc cô định chạy tới thì có thêm một bóng người với vẻ cao quý, mềm mại bước ra từ cánh cửa kính quay tròn. Tăng Thanh Hải thoáng dừng lại trước cửa, đợi cô gái ở phía sau mình đi ra, hai người mới vai kề vai sóng bước ra ngoài. Cô gái kia mặc một chiếc váy lụa cổ chữ V màu tím, mái tóc nhuộm màu nâu được búi kiểu công chúa ở phía sau đầu. Một chiếc trâm hoa theo kiểu cổ được cài thêm vào trên tóc, trông cực kỳ xinh đẹp. Khí chất ấy vừa nhìn là nhận ra ngay người đó xuất thân từ gia đình giàu có. Hai người đi cạnh nhau, trai tài gái sắc trông thật xứng đôi. Quách Thanh Tú hoảng hốt cúi thấp đầu xuống rồi phóng vọt tới phía sau một góc tường. Trong lòng cô cảm thấy vô cùng xót xa. Anh Hải, anh đã sớm có người khác rồi à? Vào thời khắc này, toàn bộ dũng khí tích được lúc trước đã hoàn toàn tiêu tan. Cô không thể nữa rồi. Cô gái đó cao quý, hoàn mỹ đến vậy, còn cô thì lại chẳng là gì… Trước kia, cô vẫn còn sở hữu vẻ thuần khiết tốt đẹp, nhưng giờ đây cô chỉ là một tình nhân dơ bẩn, là một kẻ thứ ba đáng khinh dụ dỗ bạn trai của chị họ. Quách Thanh Tú mất đi dũng khí gặp mặt Tăng Thanh Hải. Lý Vi Vi nắm lấy tay Tăng Thanh Hải cùng đi tới bên một chiếc xe Chevrolet màu trắng. Sau khi Tăng Thanh Hải ngồi vào vị trí lái xe, đột nhiên Lý Vi Vi kêu lên một tiếng thất thanh “Ôi chao, khuyên tai của em rơi mất một chiếc rồi…” “Anh Hải, chắc là khuyên tai của em rơi ở trên lầu rồi, em đi tìm một chút.” “Để anh đi tìm giúp em!” Tăng Thanh Hải nhìn thấy bên tai trái của cô ta trống không liền cười nói. “Không, không, hình như lúc nãy em gỡ ra ở trong nhà vệ sinh, anh lấy giúp em thế nào được? Anh đợi em một lát, em sẽ ra ngay.” Lý Vi Vi đi vào bằng lối đi nhỏ bên cạnh, nhanh chóng bước tới phía sau lưng Quách Thanh Tú. Mặc dù đèn phía bên này không mấy sáng, nhưng Lý Vi Vi vừa nhìn đã nhận ra ngay Quách Thanh Tú. Lúc nãy từ bên trong bước ra, cô ta đã nhìn thấy một bóng hình lén la lén lút trốn ở đây nhìn trộm. Dựa vào trực giác của phụ nữ, cô ta cảm thấy người phụ nữ này không bình thường. Chỉ có điều lúc đó không ngờ rằng đây là Quách Thanh Tú, mà chỉ nghĩ là một nữ công nhân nào đó trong công ty mến mộ Tăng Thanh Hải mà thôi. Quách Thanh Tú vẫn chưa chết. Chuyện này... phải chăng là quá tàn nhẫn với cô rồi. Còn ba ngày nữa là đính hôn, cô ta không muốn để bất cứ ai phá hoại lễ đính hôn của mình. Quách Thanh Tú đang ngơ ngác bỗng nhiên có một người lao tới từ phía sau. Cô quay đầu nhìn lại, hóa ra chính là Lý Vi Vi. Ánh mắt của Lý Vi Vi quét qua cô một cái hờ hững rồi cao ngạo bước thẳng về phía trước. Quách Thanh Tú cho rằng Lý Vi Vi đã nhận ra mình, đang cảm thấy lo lắng nhưng không ngờ Lý Vi Vi lại chẳng thèm nhìn cô thêm cái nào mà cứ thế bước đi. Được rồi! Có lẽ mình đã lo lắng dư thừa. Quách Thanh Tú đang định quay người rời đi thì đột nhiên hai tên bảo vệ ở phía trước chạy lại, họ không nói lời nào liền bắt lấy Quách Thanh Tú. “Ăn trộm, ăn trộm, tên ăn trộm này…” Quách Thanh Tú ngẩn người ra. Cô lập tức giải thích “Tôi không ăn trộm gì cả…” Lúc này, Lý Vi Vi đã quay lại xe của Tăng Thanh Hải. Anh hơi kinh ngạc khi nghe thấy tiếng của bảo vệ “Xảy ra chuyện gì ở bên đó vậy?” Lý Vi Vi đóng cửa sổ xe lại, cười nói “Không có chuyện gì, chắc là bảo vệ bắt được một công nhân định lẻn vào công ty ăn trộm. Thôi được rồi, cũng không còn sớm nữa, chúng ta mau đi thôi!” Tăng Thanh Hải nhìn ra bên ngoài cửa sổ một cái rồi mỉm cười gật đầu “Được!” Chiếc xe nhanh chóng đi về phía đường lớn, từ từ chìm vào trong màn đêm. Quách Thanh Tú ra sức giãy giụa, hét lớn phản bác “Tôi không ăn trộm gì cả! Các người vu khống tôi!” “Không ăn trộm đúng không? Vậy đây là cái gì?” Bảo vệ nhặt chiếc vòng tay bằng vàng cạnh chân Quách Thanh Tú rồi đưa lên trước mặt cô “Chiếc vòng tay vàng này là của cô Lý, cô giải thích thế nào đây?” Cô Lý? Chẳng phải là Lý Vi Vi lúc nãy sao? Chiếc vòng này chắc là cô ta đã làm rơi đây nhỉ? “Tôi không ăn trộm, là do cô ta tự làm rơi khi nãy.” “Được rồi cô gái, cô có trộm hay không không liên quan gì tới chúng tôi, lát nữa cô đi mà giải thích với cảnh sát ấy!” Hai gã bảo vệ không nói thêm lời nào đã bắt lấy Quách Thanh Tú đưa thẳng tới đồn công an. Quách Thanh Tú dở khóc dở cười. Một cảnh sát trực ban tên Tiểu Hoành nhanh chóng thẩm vấn cô. “Tên gì?” “Quách Thanh Tú!” “Bao nhiêu tuổi rồi?” “Mười tám tuổi rồi…” Tiểu Hoành nhìn chằm chằm vào cô mất mấy giây sau mới nói bằng giọng khinh thường “Mới bằng từng đó đã học thói ăn trộm rồi à? Ba mẹ dạy dỗ kiểu gì vậy?” “Tôi không ăn trộm…” Tiểu Hoành không thèm để ý tới mà chỉ vùi đầu vào ghi chép “Công việc là gì?” “Tôi đang đi học, đại học XX…” Tiểu Hoành lại nhìn cô chằm chằm thêm vài giây, hắn càng tỏ ra khinh thường hơn “Ái chà, đúng là sinh viên bây giờ chẳng có tố chất gì cả. Không chỉ ăn trộm mà còn giảo biện. Nhất định ngày mai phải tới trường của các cô để thông báo một tiếng.” Quách Thanh Tú trợn tròn mắt, viên cảnh sát này dường như muốn làm lớn chuyện. “Nói đôi chút đi, tại sao cô lại muốn trộm chiếc vòng tay này? Có động cơ gì không…” “Tai anh bị điếc à? Tôi không ăn trộm. Không có! Không có! Không có…!” Quách Thanh Tú tức chết đi được. Não của mấy người này bị bệnh hết à? Cô có chỗ nào nhìn giống một tên trộm không? Tiểu Hoành đập bàn cái rầm, quát lên “Cô kêu la cái gì. Tang chứng vật chứng đều ở đây, cô còn muốn chống chế! Người như cô tôi gặp nhiều rồi, để cô chết đói ba ngày xem cô còn giả vờ thế nào…” “Sếp, làm thế nào bây giờ? Cô ta không chịu nhận…” Tiểu Hoành nhìn sang cấp trên của mình – Lão Vương. Lão Vương ngoắc ngón tay, hai người liền đi tới nơi vắng vẻ. Lão Vương nói nhỏ “Đây là người mà cô Lý tống cho chúng ta. Cậu nghĩ đi, đắc tội với cô Lý thì sao yên ổn được! Mau ép cô ta khai cung đi!” Tiểu Hoành tỏ ra xoắn xuýt “Cô ta có chết cũng không chịu thừa nhận!” “Đánh cho đến chết đi, ông đây không tin miệng của một đứa con gái lại cứng được đến thế.” Một tia hung ác toát ra từ trong đáy mắt của Lão Vương. Khó khăn lắm mới có được một cơ hội để nịnh bợ thị trưởng, còn không tranh thủ mà leo lên. Đôi mắt Tiểu Hoành chợt lóe sáng, hắn gật đầu. Bên trong phòng thẩm vấn, Quách Thanh Tú bị cho đeo còng tay, còng ở một bên bàn. Trong tay Tiểu Hoành cầm cây gậy cảnh sát, ánh mắt lộ vẻ hung ác. “Nói mau, thứ này là cô ăn trộm phải không?” Quách Thanh Tú một mực khăng khăng mình không ăn trộm. Chiếc gậy trong tay Tiểu Hoành vung ra, đánh vào người Quách Thanh Tú. Cô không có cách nào né tránh, một gậy đánh trúng vào lưng, đau chết được. “Các người… khốn kiếp! Tôi không ăn trộm…” Quách Thanh Tú vừa tức vừa sốt ruột. Đám người thi hành công vụ này sao lại ngu ngốc đến thế? Trong lúc mơ hồ, hình như cô hiểu ra được điều gì đó! Lẽ nào Lý Vi Vi đã lén lút động tay động chân? Đang trong cơn u mê, hỗn độn, cô lại bị đánh thêm hai gậy nữa. Quách Thanh Tú đau đến mức hôn mê bất tỉnh. Tại nhà họ Quách, Lê Quyên Quyên gọi điện thoại cho Quách Hoàng Ngân. Đã ba ngày Quách Thanh Tú không về nhà khiến Quyên Quyên rất lo lắng. “Chị Hoàng Ngân phải không ạ? Em là Lê Quyên Quyên…” “Ồ, Lê Quyên Quyên, Thanh Tú ở nhà em vẫn ổn chứ?” “Ầy, không tốt lắm ạ. Là thế này, em muốn hỏi mấy ngày này Quách Thanh Tú có về nhà không ạ?” “Không thấy về, nó xảy ra chuyện gì rồi sao?’’ Lâm Việt Thịnh đưa tay ra, cầm lấy điện thoại trong tay Quách Hoàng Ngân “Để anh nghe, em đi nghỉ ngơi đi.” Giọng nói trong điện thoại nhanh chóng đổi thành giọng của một người đàn ông “Có phải đã xảy ra chuyện gì với Thanh Tú rồi không?” Từ sau hôm hắn gọi điện cho Quách Thanh Tú thì điện thoại của cô luôn trong trạng thái tắt máy. Cái con nhỏ này, không biết trời cao đất dày là gì, dám chơi trò lạt mềm buộc chặt à. Được, vậy thì dứt khoát lạnh nhạt với cô vài ngày xem cô như thế nào. “Xin hỏi anh là ai?”Lê Quyên Quyên hỏi một cách cẩn thận. “Cô không cần biết tôi là ai. Nói thẳng là được rồi, Thanh Tú bị làm sao?” “Là thế này, ba ngày trước Thanh Tú nói có chuyện nên đi ra ngoài một lát, sau đó không thấy quay về nữa. Tôi cứ tưởng nhà cô ấy đã xảy ra chuyện gì mới rời đi vội vàng như vậy, nên tôi cũng không để ý tới. Không ngờ đã ba ngày rồi cô ấy không tới trường học, cũng không mở điện thoại. Tôi cảm thấy có chút kỳ lạ nên mới gọi điện hỏi.” Lê Quyên Quyên còn chưa nói xong thì Lâm Việt Thịnh đã vội vàng hỏi “Khi cô ấy rời đi, có nói là đi đâu không?” “Á, có nói, hình như là tòa cao ốc Tân Hoa Đô…” “Lê Quyên Quyên, cô nghe rõ đây, không được phép tắt điện thoại, nếu như Quách Thanh Tú có xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ không tha cho cô đâu.” Giọng nói trầm thấp chứa đầy sự uy hiếp. Lê Quyên Quyên bị câu nói trong điện thoại dọa đến mức toàn thân toát mồ hôi lạnh. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì với Quách Thanh Tú thật rồi? Lâm Việt Thịnh cúp máy. Hắn nhìn sang Quách Hoàng Ngân, lúc này Quách Hoàng Ngân kinh hãi đến độ không nói ra được lời nào. “Đừng lo lắng, anh sẽ lập tức điều tra xem…” Lâm Việt Thịnh dùng điện thoại của mình gọi một cuộc. “Sử dụng tất cả các mạng lưới có liên quan, lập tức đi tìm. Dù có phải đào sâu thành phố S tới ba mét cũng phải tìm ra cho bằng được Quách Thanh Tú cho tôi.” “Vâng ạ, Tổng giám đốc Lâm!” Một giọng nữ dày dặn kinh nghiệm được truyền tới từ đầu dây bên kia. Sau khi tắt điện thoại một cách lạnh lùng, hắn ngoảnh đầu lại nhìn Quách Hoàng Ngân một cái rồi quay người rời đi. Tại một đồn công an của thành phố S, Lão Vương và Tiểu Hoành đang đánh cờ tướng. Lão Vương nghĩ tới việc bản thân sắp được thăng lên chức Phó trưởng công an là cảm thấy phấn chấn! Ông ta ngồi bắt chéo chân, uống trà và ngâm nga một điệu hát dân gian. Bộ dạng vô cùng thảnh thơi, vui vẻ. “Sếp, đã ba ngày rồi cô gái kia không chịu ăn cơm, có khi nào chết người không?”Tiểu Hoành thấy hơi lo lắng, có tật giật mình mà. Mặc dù lúc đưa tới, bảo vệ một mực nhấn mạnh cô gái này là kẻ trộm, nhưng rõ ràng cô ta trông chẳng giống trộm cắp chút nào cả. “Tiểu Hoành à, đời người chỉ có một lần cơ hội này. Nếu như cậu không nắm lấy thì sẽ giống như Lão Vương anh đây, lăn lộn năm mươi năm vẫn chỉ là một tên cảnh sát còm, có hiểu không?” Tiểu Hoành một bộ nghe lời khuyên răn, cười một cách cung kính “Hiểu rồi, hiểu rồi ạ…” “Rầm” một tiếng, cửa ra vào bị ai đó đá tung. Lâm Việt Thịnh xông thẳng vào đồn công an với bộ dạng điên cuồng, theo sau là vài tên vệ sĩ mặc áo vest đen đeo kính đen. “Các anh làm cái gì vậy?” Lão Vương đứng dậy, tay đặt lên bao súng bên hông, chất vấn Lâm Việt Thịnh. Dù là người có gan cũng không dám đến đồn công an đánh nhau. Trừ khi là kẻ đó chán sống. Lâm Việt Thịnh nheo đôi mắt sâu thẳm của mình lại. Hắn vung tay đấm thẳng vào mặt Lão Vương. Lão Vương bị đánh cho bầm dập, lăn đến góc tường. Ông ta hét lên kinh hoảng “Mau, mau báo cảnh sát…” Chợt nhớ ra bản thân mình là cảnh sát, Lão Vương vội vàng gọi Tiểu Hoành “Đi… đi gọi những người khác tới, xin trợ giúp từ trụ sở chính…” Lâm Việt Thịnh đạp một phát lên ngực ông ta. Hắn dùng lực một cách hung bạo, Lão Vương đau đến mức hét lên “Gan của các cậu lớn đấy, dám đột kích cả đồn công an…” “Nói mau, Quách Thanh Tú đang ở đâu?” Lão Vương ôm chặt đầu “Các người coi trời bằng vung…” Lâm Việt Thịnh đón lấy một con dao găm trong tay một vệ sĩ, kề vào cổ ông ta “Đúng, tôi coi trời bằng vung! Nếu còn không nói, tôi cho ông thăng ngay bây giờ.” "Lâm Việt Thịnh, anh là người hiểu rõ nhất tại sao tôi không cần những bộ quần áo đó. Không cần đổi đâu, chỉ cần là thứ Lâm Việt Thịnh nhà anh từng chạm vào, bất cứ thứ gì, tôi đều không cần!" Lâm Việt Thịnh nâng cằm cô lên với vẻ đùa dai "Nghe cho kĩ nhé, tôi cũng từng chạm vào cơ thể cô rồi đó, cô có cần nó nữa không?" "Anh..." Quách Thanh Tú trừng mắt lên. Trong cửa hàng quần áo, Quách Thanh Tú cứ hờ hững, hoàn toàn không có hứng thú thử đồ. Những nhãn hiệu đắt tiền, nhân viên rất nhiệt tình, lại gặp phải một cô gái không hề muốn mua sắm. Lâm Việt Thịnh không chịu nổi nữa, giơ tay ra chỉ chỉ rất tùy hứng "Bộ này, bộ này, dãy bên kia và một dãy của bên này, gói hết lại cho tôi." Tấm thẻ tín dụng bị ném mạnh xuống quầy thu ngân, từ đôi đồng tử đen như mực bắn ra ánh mắt lạnh lẽo. Sau khi thanh toán xong, Lâm Việt Thịnh ném đống quần áo lên xe, rồi kéo cánh tay Quách Thanh Tú nhét vào ghế phó lái. Chiếc xe phi như bay trên đường một lúc rồi dừng trước cửa một quán cà phê ngoài trời bên bờ biển. Đây là địa điểm hẹn hò cà phê ưa thích của các đôi tình nhân, sắc đêm trong như nước, ngồi ở đó có thể nhìn thấy vầng trăng sáng tỏ treo trên đỉnh trời và ánh bạc lấp lánh hắt lên từ mặt nước biển. Lâm Việt Thịnh lôi Quách Thanh Tú ra khỏi xe, đè cô lên bức tường trong quán cà phê "Quách Thanh Tú, cô thích chết phải không?" "Bỏ ngay cái móng dơ bẩn của anh ra, đừng để tôi phải ghét anh thêm." Cơn giận của Lâm Việt Thịnh trào lên, hắn cúi người xuống hôn cô. Hắn khóa chặt cái miệng nhỏ lải nhải không ngừng của cô, quả nhiên cãi nhau với phụ nữ là chuyện ngu xuẩn nhất trên đời, cứ hôn luôn đỡ rách việc hơn bao nhiêu. "Ưm, bỏ tôi ra..." Quách Thanh Tú vùng vẫy, nhưng chỉ khiến nụ hôn của Lâm Việt Thịnh mạnh mẽ hơn. Một hồi lâu sau, Lâm Việt Thịnh mới buông tha cho đôi môi của cô, lúc này đây hai người đều thở hồng hộc. Quách Thanh Tú vẫn quật cường trừng mắt nhìn anh ta, biểu cảm không chịu thua "Rốt cuộc anh muốn thế nào?" "Tôi muốn thế nào, không phải cô đã nhìn thấy hết rồi sao? Từ giờ phút này trở đi, cô đã người phụ nữ của Lâm Việt Thịnh này, về sau nếu không được sự đồng ý của tôi, cô không được phép dọn ra khỏi nhà họ Quách, càng không được phép trốn tránh tôi." "Lâm Việt Thịnh, đầu anh bị úng nước phải không! Anh đừng tưởng anh vấy bẩn sự trong sạch của tôi là đã trở thành người nào đó với tôi. Anh chẳng là gì hết, anh biết chưa? Sớm muộn gì cũng có một ngày tôi vạch trần bộ mặt xấu xa của anh với chị tôi." Quách Thanh Tú mặt mũi trắng bệch, lùi về sau mấy bước, nhìn Lâm Việt Thịnh bằng ánh mắt cảnh cáo. Lâm Việt Thịnh buông tay ra, đột nhiên không hiểu sao lại nở nụ cười độc ác "Được, tùy cô thôi, thế nào cũng có một ngày cô phải quỳ dưới chân cầu xin tôi." Quách Thanh Tú cười lạnh "Thế thì anh cứ nằm mơ giấc mơ giữa ban ngày của anh đi!" Quách Thanh Tú vứt mấy bộ đồ trên xe xuống, giẫm mạnh lên chúng mấy cái như trả thù rồi dứt khoát bỏ đi. Quách Thanh Tú, cô không nhảy nhót được mấy ngày đâu, Lâm Việt Thịnh cười lạnh với vẻ nham hiểm. Ba ngày sau đó, Lâm Việt Thịnh không hề xuất hiện trong tầm nhìn của Quách Thanh Tú, cô thấy mình thoải mái hơn nhiều lắm. Buổi tối, vừa bước chân vào cửa nhà đã nghe thấy tiếng khóc lóc chói tai của bác gái "Ông là cái thứ đốn mạt khốn kiếp, sao có thể bán Á Hân cho bọn vay nặng lãi chứ, ông già dai nhách mãi chưa chết này, cả ngày chỉ biết cá độ, bây giờ cuối cùng cũng thua trắng cả cái nhà này rồi..." Quách Thanh Tú chấn động nhìn vẻ ủ rũ của bác trai và dáng vẻ ngồi bệt xuống đất khóc lóc đay nghiến như một oán phụ của bác gái "Làm sao vậy bác..." Bác gái quệt nước mắt trừng Quách Thanh Tú một cái "Cô về đúng lúc lắm, bác trai cô thua cả công ty Á Hân rồi, chị cô cũng không có bản lĩnh mở lời với nhà họ Lâm, hay rồi, bây giờ cả nhà này không có cơm ăn nữa, cứ đợi chết đói đi! Cô cũng đừng đi học làm gì, ngày mai ra ngoài mà làm thuê!" Đột nhiên Quách Thanh Tú cảm thấy lực siết chặt ở cổ mình biến mất, cô há miệng thở gấp, trong phổi có dưỡng khí nên ý thức dần được hồi phục. Cô dựa vào tường, tầm nhìn từ từ trở nên rõ ràng. Lâm Việt Thịnh đứng trước mặt cô, sắc mặt hắn lạnh băng. Quách Hoàng Ngân thì nằm ngã dưới đất, hai y tá đang rút một cái ống tiêm từ cổ cô ra. Quách Thanh Tú nhìn Lâm Việt Thịnh một cái, rồi vội vàng cúi người xuống giơ tay đỡ Quách Hoàng Ngân ngồi dậy. “Các người tiêm cái gì cho chị ấy vậy?” Quách Hoàng Ngân gầy như que củi, dường như không còn chút sinh lực nào, Quách Thanh Tú không tốn chút sức nào đỡ Quách Hoàng Ngân lên giường. Y tá liếc nhìn Lâm Việt Thịnh một cái, rồi mới nhìn Quách Thanh Tú đáp “Là thuốc an thần.” Quách Hoàng Ngân lại nằm lên giường, cô nhắm nghiền hai mắt lại, giống như đang chìm vào một giấc ngủ sâu. Lâm Việt Thịnh giơ tay nhìn đồng hồ rồi lạnh lùng nói “Hết giờ rồi…” Quách Thanh Tú đắp lại chăn cẩn thận cho Quách Hoàng Ngân, rồi quyến luyến đi ra ngoài. Ngồi trong xe, Quách Thanh Tú trầm mặc không nói gì cả. Cảm xúc của cô đã suy sụp đến cực điểm. Tại sao chị họ lại biến thành như vậy? Rõ ràng chị ấy rất khỏe mạnh cơ mà? Chiếc xe chạy được nửa đường thì bỗng nhiên dừng lại, Lâm Việt Thịnh quay người lại dùng đôi mắt bén nhọn chăm chú nhìn Quách Thanh Tú, bàn tay lớn của hắn giữ lấy cằm cô, rồi xoay mặt cô về phía hắn. “Có phải cô lại muốn mắng chửi tôi tiếp không?” Quách Thanh Tú nâng đôi mắt ưu thương lên nhàn nhạt nhìn hắn, rồi lại cụp mi mắt xuống. “Tại sao chị tôi lại thành ra như vậy?” “Cô ta như vậy không phải là càng tốt à?” Giọng điệu của Lâm Việt Thịnh vô cùng lãnh đạm “Cô không phải lo bị cô ta phát hiện, và cô ta cũng không cảm thấy đau khổ cho chính mình nữa.” Đúng, loại trạng thái này có thể giải quyết tất thảy mọi vấn đề. Quách Thanh Tú chớp chớp mắt, khiến nước mắt chầm chậm rơi xuống “Là anh làm đúng không?” Lâm Việt Thịnh buông cằm cô ra rồi quay người lại tiếp tục lái xe. “Là anh làm thật sao?” “Tôi nói là không phải tôi làm, thì cô có tin không?” Lâm Việt Thịnh lạnh nhạt mỉa mai. Dẫu sao trong mắt Quách Thanh Tú, hắn cũng đã là một tên vô cùng khốn kiếp rồi, tiếp tục làm ra một chuyện xấu nữa thì cũng chẳng nhằm nhò gì. Quách Thanh Tú bỗng nhiên phẫn hận lườm hắn “Tôi hận anh, Lâm Việt Thịnh…” Tâm trạng của Lâm Việt Thịnh trở nên rất tệ. Hắn vốn muốn thỏa mãn tâm nguyện của cô, nhưng không ngờ cô không những không cảm kích hắn, mà còn dùng giọng điệu này để nói chuyện với hắn. Hắn nặng nề phanh kít xe lại, rồi đột nhiên đưa tay túm lấy cánh tay cô “Quách Thanh Tú, cô bị đần phải không? Là tự cô muốn đến, thế mà giờ lại còn đổ vạ cho tôi! Não cô bị úng nước à?” Quách Thanh Tú uất ức nhìn hắn, rồi lại khôi phục dáng vẻ đáng thương. “Là do chị cô không chấp nhận được chuyện chia tay, nghĩ không thông mà thôi. Không lẽ tôi phải cưới cô ta vì một cái giao dịch à?” Lâm Việt Thịnh nổi giận đùng đùng, mặt hắn đen lại, đấm mạnh lên xe. Quách Thanh Tú sợ hãi nhìn hắn. Nhẫn nhịn, mình phải nhịn, mình là Ninja Rùa vạn năm. Tên khốn Lâm Việt Thịnh, nhất định có một ngày tôi sẽ đòi lại anh toàn bộ những gì mà anh thiếu nợ tôi. Chiếc xe chầm chậm tiến vào căn biệt thự, sắc mặt Lâm Việt Thịnh băng lạnh, tinh thần của Quách Thanh Tú lại càng sa sút. Trong lòng cô vô cùng rối loạn. Từ lúc hắn cường bạo cô thì cô đã từng bước tiến vào cái bẫy mà hắn bố trí. Bây giờ người thân của cô, người thì không rõ tung tích, người thì vào viện tâm thần. Cô không thể tha cho hắn, tuyệt đối không thể… Quách Thanh Tú ngây ngốc đứng trước tấm gương trong nhà tắm, cô nhìn chính mình trong gương đến mức sớm đã quên đi chuyện khóc lóc. Ý nghĩ trả thù như cỏ dại sinh trưởng, lan ra mọi chỗ… “Quách Thanh Tú…” Ở bên ngoài, Lâm Việt Thịnh đang gõ cửa. Quách Thanh Tú không hề động đậy, cô đang đắm chìm trong suy tưởng của chính mình, cô nhất định phải sắp xếp lại các manh mối cho rõ ràng. “Ầm…” Lâm Việt Thịnh một cước đá cánh cửa nhà tắm mở ra, hắn trông thấy trong tay Quách Thanh Tú đang cầm bàn chải đánh răng, rồi ngạc nhiên nhìn hắn. Ánh mắt đó khiến hắn cảm thấy lạ lẫm. Lâm Việt Thịnh không vui cau mày nói “Quách Thanh Tú, cô đánh răng đến một tiếng đồng hồ à?” Quách Thanh Tú lúc này mới điều chỉnh lại tâm tình hỗn loạn của mình, cô cố nặn ra một nụ cười gượng đáp “Được rồi, tôi xong ngay đây!” Lâm Việt Thịnh không phát sinh điều gì lạ thường cả, nét mặt hắn quái dị đi ra ngoài. Không hiểu tại sao, hắn luôn thấy Quách Thanh Tú có gì đó là lạ. Nhưng lại không nói ra được là lạ ở chỗ nào. Quách Thanh Tú đánh răng xong thì đi ra ngoài, cô mỉm cười nhìn Lâm Việt Thịnh. “Anh đói rồi sao? Tôi đi làm sủi cảo cho anh nhé…” Sắc mặt của Lâm Việt Thịnh lúc này mới hơi thả lỏng, hắn giơ tay ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cô “Hôm nay tôi đã thỏa mãn tâm nguyện của cô, có phải là cô cũng nên biểu hiện chút gì đó không?” “Được!” Quách Thanh Tú cười gượng gạo “Anh thích ăn gì?” Bây giờ Quách Thanh Tú đang mặc một chiếc áo ngủ hoa, mái tóc dài nhẹ nhàng buông xõa bên vai, đôi mắt cong cong, cánh môi hồng nhuận. Hơi thở thiếu nữ thanh thuần mà sạch sẽ đã gợi lên dục vọng trong lòng của Lâm Việt Thịnh. Ánh mắt hắn tối lại, hắn cúi đầu hôn lên môi Quách Thanh Tú. Quách Thanh Tú không có chút thành thạo nào mà hơi trúc trắc hôn đáp lại hắn. Trong lòng Lâm Việt Thịnh không kiềm được có hơi đắc ý. Tên khốn anh Hải’ gì đó, xem ra hắn không những chưa có được thân thể của Quách Thanh Tú, mà còn chưa từng hôn cô nữa. Nếu không thì đến bây giờ cô không thể vẫn còn ngây ngô như vậy được. Sau một đợt môi lưỡi dây dưa, khuôn mặt nhỏ nhắn của Quách Thanh Tú hơi ửng đỏ. Lâm Việt Thịnh bế ngang Quách Thanh Tú lên rồi đi vào phòng thay đồ. Hắn kéo tủ quần áo ra, bên trong chất đầy đủ loại trang phục gợi tình mà hắn đã mua sáng nay ở trung tâm thương mại. Có trang phục màu trắng của y tá, trang phục thủy thủ màu xanh, còn có bộ đồ thỏ trắng, bộ jumpsuit màu đen, bộ cô hầu gái,… Các loại mẫu mã rực rỡ đủ màu sắc chất đầy trong tủ để đồ. Quách Thanh Tú xấu hổ muốn chết, những bộ trang phục này đều vô cùng thiếu vải, rồi còn lộ luôn vị trí đó ra nữa. Cô mới không thèm mặc mấy loại trang phục không biết xấu hổ này. Trong mắt Lâm Việt Thịnh tràn ngập màu sắc dục, hắn khẽ thủ thỉ nói bên tai cô “Ngoan, mặc lên cho tôi xem, nhất định sẽ rất hấp dẫn…” Quách Thanh Tú khó khăn lắc đầu nói “Không, không được, như vậy khó coi lắm!” Hắn đưa tay cởi cúc áo ngủ của cô, rồi dùng giọng điệu mờ ám gợi tình nói “Vậy để tôi thay giúp cô nhé…” “A, không cần không cần, để tôi tự thay được rồi!” Quách Thanh Tú dùng một tay đẩy Lâm Việt Thịnh ra ngoài cửa. Sau đó cô đóng cửa phòng thay đồ lại, bắt đầu chọn đồ. Nhiều như này, biết chọn bộ nào cho được đây!!! Cái nào cũng ngắn cũn cỡn, có cái còn không che được hết mông. Đặc biệt là bộ lụa màu đen, mặc lên người hoàn toàn trông giống như không mặc gì. “Xong chưa, tôi muốn vào…” Giọng nói của Lâm Việt Thịnh ở bên ngoài mất kiên nhẫn thúc giục. “Sắp xong rồi, tôi ra ngay đây…” Quách Thanh Tú chọn bộ trang phục thỏ trắng, nhưng nó cũng rất ngắn, che được đằng trước thì lại hở đằng sau. Vì vậy cô lấy luôn một chiếc sơ mi màu trắng trong tủ đồ của Lâm Việt Thịnh khoác bên ngoài. Trong phòng ngủ chính, ánh đèn có màu đỏ nhạt mờ mờ, thân hình vô cùng tuấn mỹ của Lâm Việt Thịnh ngồi trên sofa, hắn dùng ánh mắt thưởng thức nhìn Quách Thanh Tú bước ra từ phòng thay đồ. Chiếc áo sơ mi màu trắng dài ngang đùi, làm tôn lên đôi chân dài thon nhỏ trắng ngà của cô. Phía dưới không có thứ gì cả, khiến cho người ta dễ suy nghĩ xa xôi. Lâm Việt Thịnh hếch cằm lên, lửa nóng trong đáy mắt càng thêm bùng cháy “Cởi áo sơ mi ra…” Gương mặt của Quách Thanh Tú liền đỏ xuống tận cổ, đôi tay nhỏ nhắn chậm chạp cởi cúc áo ra. Lâm Việt Thịnh trêu chọc nói “Cô ngại cái gì, có chỗ nào trên người cô mà tôi chưa nhìn thấy đâu?” Hừ! Khốn kiếp, anh tưởng da mặt tôi dày giống anh hay sao! Được rồi, tới thì tới luôn lần này thôi! Quách Thanh Tú lấy hết dũng khí cởi chiếc áo sơ mi xuống. Bộ lông thỏ trắng muốt vừa hay che trước bộ ngực đẫy đà của cô, chiếc quần nhỏ đến rốn vừa vặn ôm lấy cặp mông tròn trịa. Đáng chú ý nhất là phía sau còn có một cái đuôi ngăn ngắn, trên đầu Quách Thanh Tú còn đeo một chiếc băng đô tai thỏ. Làn da trắng như tuyết không biết vì ngại ngùng hay do ánh đèn chiếu vào mà phủ lên một tầng sáng đỏ. Nhìn qua vừa đáng yêu vừa gợi cảm. Lâm Việt Thịnh hít sâu một hơi, rồi trực tiếp áp Quách Thanh Tú lên tường. Hắn ôm lấy cô, bàn tay đẩy mảnh vải ngắn che trước ngực cô ra, hắn hôn lấy nơi đầy đặn gợi cảm đó của cô, rồi ngậm trong miệng điên cuồng cắn mút… “A, đừng…” Quách Thanh Tú không ngờ là phản ứng của hắn lại dữ dội như vậy. Kích tình đến rất nhanh, cô còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị Lâm Việt Thịnh đưa vọt lên đỉnh. Cô ngồi trên đùi hắn giống như đang cưỡi ngựa. Bàn tay to lớn của hắn nắm chặt lấy mông cô, khiến cho khuôn ngực thẳng đứng của cô càng gần sát đến mặt hắn hơn… Cô nhóc này, quả là ngọt ngào. Mỗi một chỗ trên cơ thể đều tràn đầy mùi vị ngọt ngào kỳ diệu, hương thơm thanh thuần của thiếu nữ khiến hắn hoàn toàn mất khống chế. … Kích tình qua đi, sự mờ ám khắp căn phòng đầy rẫy những vết tích của nam nữ sau khi hoan ái. Y phục bị xé nát thành nhiều mảnh, rơi vãi khắp trên mặt đất… Toàn thân Quách Thanh Tú mềm nhũn, nghỉ ngơi một tiếng đồng hồ rồi mà cô vẫn chưa hồi lại chút ít sức lực nào. Nhưng trên người cô đã sạch sẽ, còn đang mặc váy ngủ nữa, lẽ nào là hắn tắm rửa giúp cô hay sao? Tên đàn ông đáng chết này, thể lực của hắn quá tốt, từ tám giờ đến mười hai giờ đều không hề ngưng nghỉ, có một lần cô còn ngất đi… Lúc mơ mơ màng màng tỉnh dậy, hắn vẫn còn đang rong ruổi trên cơ thể cô. Chẳng trách hắn nói là không bao giờ chơi đùa với một người phụ nữ quá một tháng. Loại chơi đùa này có người phụ nữ nào chịu nổi cơ chứ. Thật kỳ lạ, sao hắn không chết vì kiệt sức đi nhỉ? Đêm khuya tĩnh mịch, đồng hồ tích tắc quay. Lâm Việt Thịnh đã ngủ say. Đột nhiên cô nảy ra một ý nghĩ to gan, là giết chết hắn… Đúng, giết hắn để báo thù cho chị họ. Ánh mắt cô nhìn về phía chiếc bàn, trên đó có một con dao gọt hoa quả nhỏ. Cô nhẹ nhàng đi qua, vươn tay cầm lấy con dao. Trong đêm tối, con dao sắc bén ánh lên tia sáng lạnh lẽo, bàn tay cô có hơi run rẩy. Thật ra cô là một người rất nhát gan, từ nhỏ đã sợ máu chứ đừng nói đến giết người. Thậm chí đến giết một con kiến cô cũng không dám. Nhưng tầng hận ý này sâu đậm như vậy. Trong lòng cô không ngừng run rẩy, cô không cách nào quyết định được, nhưng cũng không muốn từ bỏ. Cô cứ ngây ngốc đứng ở đó rất lâu. Phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói của Lâm Việt Thịnh “Cô cầm dao làm gì?” Quách Thanh Tú sợ tới mức hét lên một tiếng, trái tim đập điên cuồng. Cô quay đầu lại nhìn Lâm Việt Thịnh không biết đã đứng đằng sau lưng cô từ lúc nào. Trong mắt tràn đầy nghi hoặc, hắn tỉnh lại rồi? Lâm Việt Thịnh giơ tay bắt lấy cổ tay cô. “Muốn giết tôi sao?” Quách Thanh Tú rất nhanh tỉnh táo lại, cô đấu không lại hắn. Lúc hắn ngủ, cô đã không thể đấu lại được hắn, chứ đừng nói đến lúc hắn tỉnh… “Không, không phải. Tôi chỉ là, chỉ là muốn ăn hoa quả thôi…” Quách Thanh Tú thuận tay cầm một quả táo từ khay đựng hoa quả. Lâm Việt Thịnh nửa tin nửa ngờ thả lỏng tay. Khóe miệng Quách Thanh Tú giật giật, cô cầm quả táo gọt vỏ. Trong lúc hốt hoảng, con dao đã cắt vào tay cô.

vợ khó thoát khỏi bàn tay tôi