Đã có bao giờ bạn tự đặt câu hỏi "Nếu ngày mai tôi chết tôi sẽ ra sao?" chưa? Nếu ai đã đặt được câu hỏi đó vào mỗi ngày thì người đó không những sẽ có được một cuộc sống hạnh phúc, an lạc mà còn mang lại niềm vui cho tất cả mọi người.
Cậu đợi trong đại viện hết sáu ngày, cuối cùng vào buổi tối ngày thứ bảy thì thấy Hắc Tuyển Dực và Lâu Khuynh Lạc từ bên ngoài trở về. Ô Nhược vừa nhìn thấy bọn họ, lập tức dùng bí thuật Tàng Ảnh trốn vào trong bóng, một đường theo đuôi bọn họ.
Mỗi lần tìm mất trung bình 0,68 giây. Tìm "Tôi chết" được 178 bài. Lần tìm này mất 0,257 giây. Bài1. Nếu tôi chềt xin đừng buồn đừng khóc. Cứ cho là đó là một niềm vui. Thân xác tôi nhờ đất lạnh chôn vui. Không sống nữa với tình đời đau khổ. Nếu tôi chết xin em
Chưa kể đến nếu bạn không tẩy tế bào chết một cách kĩ lưỡng, thì cho dù bạn có cố gắng skincare đến mấy đều Vô ích. Vì thế, việc tẩy tế bào chết là điều vô cùng quan trọng mà các chuyên gia sắc đẹp khuyến khích nên thực hiện để có được làn da mịn màng
"Nếu một ngày nào đó tốc độ giết chết tôi, đừng khóc. Vì khi đó tôi đang mỉm cười" - Paul Walker. Fast & Furious luôn được xem là loạt phim về hành động, đua xe mạo hiểm thành công và ăn khách bậc nhất từ trước tới nay. Fast & Furious 7: Trở lại, bùng nổ và lắng
nếu ngày mai tôi bị tiêu diệt, tôi đang chẳng bận lòng đi tìm kiếm chân thành và ý nghĩa của cuộc sống bản thân nữa, tôi đang chẳng bận lòng đến sự việc ai suy nghĩ gì về tôi vị vốn dĩ sự xuất hiện bên trên cuộc sống này của mỗi cá nhân thế tất là có ý nghĩa rồi, ko cần đựng công đi tìm đâu cả, nó nghỉ ngơi tức thì trên đây nguyên vẹn cùng tôi …
Phần đời còn lại, họ sẽ dằn vặt vì không giữ được tôi. Nếu tôi chết như thế này, tôi sẽ không tha thứ được cho mình, vì tôi dám chắc, tôi và các bạn, sống đến ngần này, vẫn còn rất nhiều điều chưa một lần cố gắng làm hết sức, vẫn còn nhiều điều xứng đáng để được nối tiếp vào ngày mai. Tôi bắt đầu nói chuyện với gia đình nhiều hơn.
3kffhA.
Nếu như có một vị thần chết xuất hiện và báo hiệu cho tôi biết chỉ trong vòng 24 giờ nữa thôi cuộc đời tôi sẽ kết thúc, bạn có muốn biết tôi sẽ phản ứng thế nào? Đầu tiên, tôi sẽ cắt bỏ đi phần bàng hoàng, khóc lóc, nuối tiếc cuộc đời. Lúc ấy, gồng mình lên níu giữ lấy sự sống rốt cuộc có ích gì, khi cái chết trước sau gì cũng sẽ tìm đến? Nó là một phần của cuộc chơi, và như một lẽ thường tình, có chơi thì phải có chịu. Vì suy cho cùng, nếu như chỉ còn 24 giờ để sống, tôi không muốn bỏ phí quỹ thời gian quý báu còn lại của mình để bất lực tìm cách thay đổi những quy luật tất yếu không thể thay đổi. Tôi cũng chẳng biết phía bên kia của cái chết có điều gì đang chờ đợi. Nhưng điều ấy cũng chẳng quan trọng. – Thay vào đó, tôi sẽ tìm cách sử dụng 24 giờ ấy một cách ý nghĩa nhất có thể Tôi sẽ tìm gặp gia đình và người thân, ôm lấy họ và nói những lời yêu thương chân thật từ tận cùng trái tim, những lời vốn thường ngày thật khó để nói ra. Tôi sẽ làm một chuyến xe tới thăm mộ ông bà, nói lời cảm ơn tiễn biệt, và hẹn gặp lại họ ở một nơi nào đó nếu như có thể. Tôi sẽ làm cốc cafe với mấy đứa bạn, nói mấy chuyện nhảm nhí và cười đùa vô tư như thời còn đi học. Tôi sẽ dành chút thời gian viết cho mỗi người tôi yêu quý một bức thư, gửi gắm vài dòng nhắn nhủ, nếu như một ngày nào đó họ nhớ về tôi trong suốt phần đời còn lại. Tôi sẽ mở photo album và xem lại những bức ảnh của tôi thời bé, nhìn lại hành trình tôi khôn lớn, và mỉm cười vì biết mình đã sống thật trọn vẹn dám nói lên những điều thành thật với bản thân, dám theo đuổi những điều trái tim khao khát, dám hành động theo giá trị và lý tưởng của mình bất chấp cuộc đời ngáng đường tôi bằng bao nhiêu thất bại, khó khăn, hay cám dỗ… Ừ thì còn nhiều kế hoạch còn dang dở, còn những ước mơ vẫn phải gác lại, nhưng dù gì tôi cũng đã cố gắng hết mình, làm tròn trách nhiệm với bản thân. Và chỉ cần như vậy thôi là cũng đủ để tôi thấy mãn nguyện với cuộc đời, để thấy chẳng còn gì phải luyến tiếc. Khi thời khắc đã điểm, tôi có thể mỉm cười mà trở về cát bụi với một cõi lòng thật bình an. Khi con tim chậm nhịp, khi hơi thở dần cạn, tôi muốn thấy tâm hồn mình nhẹ nhõm. – Nói vậy thôi, chứ tôi chẳng biết liệu ngày mai tôi sẽ chết, hay 70 năm nữa tôi mới chết. Cuộc đời có khi vẫn còn dài lắm. Thế nhưng hai viễn cảnh ấy liệu có thật sự khác biệt? Dài hay ngắn có hề hấn gì trước quy luật của tự nhiên? Cuộc đời này là hữu hạn. Ta đều biết một ngày nào đó ánh sáng của cuộc đời sẽ vụt tắt, nhưng luôn né tránh việc thành thật đối diện với nó vì những xúc cảm khó chịu. Nhưng sự thật là vậy trên đầu ai cũng đều đang lơ lửng một chiếc đồng hồ đếm ngược cho tới lúc ta nhắm mắt lìa đời. Chỉ có điều, chẳng ai biết rõ liệu mình còn sống được bao lâu, ngoại trừ những người mắc bệnh hiểm nghèo và được bác sĩ báo tin. Trớ trêu thay, ta thường hay quên mất điều ấy mà mặc nhiên cho rằng được sống là điều hiển nhiên. Ta vô thức tiêu tốn quỹ thời gian quý báu của mình vào những thị phi vô nghĩa, những thói xấu vô bổ, những tranh cãi vô ích. Trong khi đó lại trì hoãn việc sống cuộc đời mình theo đúng cách mình muốn. Liệu những tháng ngày “sống hoài, sống phí” có làm ta nuối tiếc khi một ngày nào đó phải nằm trên giường bệnh, phải đón nhận cái nhìn vô cảm đầy phán xét của thần chết? 1 ngày, 10000 ngày, hay 25000 ngày, rốt cuộc chẳng khác nhau đến mấy, đều chỉ là những con số đang đếm ngược từng giây. Cuộc đời có thể dài nhưng chưa bao giờ là vĩnh cửu. Tương lai sẽ thế nào là điều không ai biết trước. Tôi luôn phải tự nhắc nhở mình điều ấy, để không phải tới lúc biết mình sắp chết mới vội vàng trân trọng cuộc sống, biết thời gian sắp hết mới nhận ra giá trị của từng khoảnh khắc. Tuy là nói sẽ dễ hơn làm, nhưng thử làm sẽ không nuối tiếc. Dù gì đi nữa, hãy cứ sống như thể hôm nay là ngày cuối cùng được sống. Cre A Crazy Mind – Viết Để Trưởng Thành Post Views 219
1. [Am] Nếu, nếu một ngày không có [Dm] emThì niềm cô đơn dài như năm [E7] thángNhư mùa thu [F] chết không lá thu [E7] rơi[Am] Nếu, nếu ngày ấy mình đừng quen [Dm] nhauThì ngày [G] nay có đâu buồn [C] đauNhững khi mình xa [E7] nhau có đâu buồn [Am] [Am] Nhớ, nhớ một chiều em đến [Dm] thămNgoài trời mưa rơi trời mưa không [E7] dứtCon đường trơn [F] ướt em đến thăm [E7] tôi[Am] Nhớ, nhớ ngày ấy mình cầm tay [Dm] nhauNhìn hạt [G] mưa ước mơ ngày [C] maiSẽ không còn mưa [E7] rơi, sẽ không còn mưa [Am] [Dm] Thôi niềm thương ấy xin trả cho [Am] ngườiVì ngày [G] mai tôi sẽ xa [C] rời Kỷ [F] niệm đành xa rời [E7] mãi[Am] Trên con đường sóng gió ra [Dm] điVì làm trai tôi đành lỗi [F] hẹnNhững niềm [E7] tin sẽ không xa rời sẽ không xa [Am] Nếu, nếu một ngày không có [Dm] tôi,Thì nguời yêu ơi đừng quên tôi [E7] nhéXin đừng giận [F] dỗi xin hiểu cho [E7] tôi[Am] Nếu, nếu ngày ấy mình đừng yêu [Dm] nhauThì ngày [G] nay có đâu buồn [C] đauNhững khi mình [E7] xa nhau có đâu buồn [Am] đau
Một bản kết quả trắc nghiệm tâm lýTừng sống chung với trầm cảm suốt 5 năm, đến khi vượt qua, tôi mới nhận ra rằng nếu mình không đưa tay ra, chẳng ai có thể nắm được tay mình mà kéo lên người thường nhầm lẫn trầm cảm và buồn bã là chung kiểu trạng thái tinh thần, để rồi bỏ qua một vấn đề nghiêm trọng cần được giải quyết dứt điểm - trầm cảm, trầm trọng hóa một trạng thái tinh thần đơn thuần - nỗi cảm là một trạng thái tâm thần bất thường, diễn ra trong thời gian dài và gây rối loạn tâm lý, ảnh hưởng đến sức khỏe, tinh thần, nhận thức và hành vi. Nó tiếp cận tôi một cách chậm rãi, từng ngày. Ban đầu chỉ là đôi chút vấn đề nhỏ, không dễ nhận dần thu mình vào suy nghĩ của bản thân, không tìm được người để nói ra những gì cần nói. Không ai lắng nghe tôi. Tự tách mình với mọi người, tôi dần dần ngại đám đông, sợ việc bị chỉ trích, phán xét, sợ bị thất bại, sợ cả những cuộc gọi điện từ gia đình. Những tiếng nói vô hình trong đầu luôn thúc giục tôi phải làm gì đó để khiến mình đau, hủy hoại bản thân, rằng tôi phải chết nghĩa về sự tồn tại của tôi chính thức bị cộng đồng này khước từ. Đó là lần tôi cảm nhận rõ rệt nhất về sự đứt kết chẳng còn là tôi nữa. Tôi chẳng kiểm soát được cảm xúc và suy nghĩ của đến khám ở Viện Sức khỏe tâm thần, Bệnh viện Bạch Mai Hà Nội. Cầm kết quả trắc nghiệm tâm lý, bác sĩ thông báo tôi bị tâm thần phân liệt phi biệt định, một chứng bệnh tâm lý do các hormone trong cơ thể giảm quá đột ngột và chỉ dừng lại ở hạn mức thấp, các hormone không đủ để tôi có thể có những cảm xúc tích cực hay bình thường như những người hai cách để giải quyết đống hỗn độn đó. Một là mở lòng ra với ai đó. Hai là chết rất muốn chọn cách thứ xăm đầu tiên của tôi là ký tự morse l-i-v-e nghĩa là sống.Lúc chênh vênh giữa sự sống và cái chết, tôi nghĩ đến nhà mình, đến những người tôi yêu thương, đến khóm hoa sau nhà chưa nở, những nơi tôi chưa đi, những điều tôi chưa làm, lời cảm ơn chưa kịp tôi chết như thế này, ngày mai mẹ tôi sẽ ôm thân hình bé nhỏ của tôi vào lòng mà khóc nức nở. Bố quay lưng giấu đi đôi mắt đỏ hoe. Phần đời còn lại, họ sẽ dằn vặt vì không giữ được tôi. Nếu tôi chết như thế này, tôi sẽ không tha thứ được cho mình, vì tôi dám chắc, tôi và các bạn, sống đến ngần này, vẫn còn rất nhiều điều chưa một lần cố gắng làm hết sức, vẫn còn nhiều điều xứng đáng để được nối tiếp vào ngày bắt đầu nói chuyện với gia đình nhiều hơn. Tôi trình bày thẳng thắn suy nghĩ, và tôi nhận ra so với việc mong muốn mình thành đạt, bố mẹ quan tâm nhiều hơn tới việc tôi sống có khỏe không, ăn có đủ bữa và ngủ còn ngon giấc? Thì ra những áp lực trước đó chỉ là do bản thân mình tự đặt lên mình rồi bắt mình gồng gánh. Tôi nhận ra càng muốn làm việc lớn, càng phải có chỗ dựa. Gia đình chính là chỗ dựa vững chãi không còn để tâm quá nhiều tới những điều tiêu cực quanh mình. Một ngày có 24 tiếng, 8 tiếng để ngủ, 8 tiếng đi học, 8 tiếng còn lại dành cho mọi người. Thế giới có đến hơn 7 tỉ người. Tôi phải dành chút thời gian quý báu còn lại cho những người xứng bỏ ngoài tai lời của những người chỉ muốn dìm mình dành thời gian cho những điều tích cực hơn, đọc sách, học ngoại ngữ, gia tăng giá trị bản thân, học cách mỉm cười thật nhiều mỗi ngày. Tôi nhận ra việc yêu thương chính mình quan trọng đến nhường đến sau cùng, nếu buổi tối hôm đó tôi chết đi, có lẽ bây giờ tôi sẽ chẳng thể biết được cuộc sống của mình sẽ hạnh phúc nhiều như thế bạn biết đấy, nếu bản thân mình không đưa tay ra, chả ai có thể nắm được tay bạn mà kéo lên cả.
Nếu ngày mai tôi chết, hôm nay tôi sẽ gọi tên những người tôi yêu thương, nói lời cảm ơn với họ và mỉm cười ra điNghe có vẻ thật ngờ ngẩn bởi vì tôi còn đang sống sờ sờ ở đây, nhưng cuộc sống mà, chúng ta luôn chuẩn bị trước cho đủ điều nhưng lại hiếm khi chuẩn bị tâm lý trước cái chết của mình. Cuộc sống xoay vần, không ai tự tin nói trước được điều gì với sinh mệnh của mình. Một kẻ đang sống và nói về cái chết nghe thật lạ tai và nói gở quá, nhưng thật sự trong chúng ta ai cũng đã từng nghĩ tới cái chết của chính mình, chỉ là không dám đối diện, hoặc hình ảnh đó vừa thoáng trong đầu thôi đã bị ta gạt phăng đi. Nào dừng một chút thôi để nghĩ về cái chết, nếu như ngày mai tôi chết thì tôi sẽ làm gì đây? Tôi quyết định rằng ngày mai tôi sẽ tận hưởng một ngày trọn vẹn nhất có thể. Mỗi hoạt động hằng ngày như đánh răng, rửa mặt, ăn cơm, hay chỉ là thở thôi, tôi sẽ cố gắng để ý thật kĩ nhưng việc đó, để khắc sâu những cảm giác khi mình làm những việc tưởng chừng như là bản năng có sẵn, hay được lập trình một cách máy móc. Cảm nhận từng hành động, hơi thở để biết rằng khoảnh khắc này tôi tồn tại. Ngày mai tôi sẽ cười nhiều hơn, đối đãi tốt với những người, những vật tôi nhìn thấy và chạm vào. Bạn thử nghĩ xem, nếu chỉ có một ngày để sống thì chắc tôi cũng không còn tâm trí để hối tiếc, oán hận hay đau khổ vì bất cứ thứ gì nữa. Nếu chỉ có một ngày, tôi sẽ chẳng quan tâm mình là ai? làm gì? tiền có bao nhiêu? … Hóa ra khi người ta sắp chết, những thứ vật chất mà ta kiếm tìm bấy lâu cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Có lẽ, thứ ý nghĩa nhất đối với ta lúc này đó chính là gia đình, những người ta yêu và những người yêu ta, cuối cùng việc rời khỏi thế giới này, thứ mà ta có thể mang đi là hoài niệm, tình cảm mà thôi. Nếu có một ngày để sống, tôi sẽ tìm và gặp những người tôi thân yêu để cảm ơn họ, để nói với họ rằng họ có ý nghĩa như thế nào đối với cuộc đời tôi. Gọi tên họ và nói lời cảm ơn đó là lời tạm biệt nhẹ nhàng và thanh thản nhất. Xem thêm Nếu ngày mai tôi chết, tôi sẽ chẳng bận tâm đi tìm ý nghĩa của cuộc đời mình nữa, tôi sẽ chẳng bận tâm đến việc ai nghĩ gì về tôi vì vốn dĩ sự có mặt trên cuộc đời này của mỗi người tất yếu là có ý nghĩa rồi, không cần cất công đi tìm đâu cả, nó ở ngay đây nguyên vẹn và tôi chấp nhận nó. Tôi sẽ không phán xét rằng mình đã có được gì? Làm được gì? Mà chỉ đơn giản tôi chấp nhận con người mình, nhớ lại những hồi ức đã đi qua và quý trọng con người mình hiện tại. Cái chết khiến con người ta sống dễ dàng với nhau và cho đi nhiều hơn. Thử nghĩ mà xem nếu ngày mai tôi chết tôi chắc hẳn sẽ chẳng so đo tính toán với những người tôi ghét, ngược lại tôi sẽ chúc họ có 1 đời bình an và hạnh phúc vì suy cho cùng con người ai mà chẳng có lỗi lầm, ngay cả chính bản thân tôi cũng đâu thể nào tự tin rằng mình luôn đúng. Vì thế, tính toán, so đo làm chi nữa khi mình chẳng còn trên đời, tha thứ có phải thanh thản hơn không. Ngày mai tôi chết, tôi sẽ mang những thứ giá trị nhất đem chia sẻ với tất cả mọi người, với những món quà nhỏ đó chỉ mong có ích đối với người ở lại. Đúng vậy, khi chết con người mở lòng và cho đi nhiều biết bao nhiêu, cho đi những thứ tưởng chừng lúc sống đánh đổi nghàn vàn cũng ôm khư khư. Cái chết đâu phải là việc đau buồn ngược lại nó giúp mình nhận ra giá trị của cuộc sống. Ngày mai tôi chết, tôi sẽ dũng cảm hơn bất kì khi nào hết trong cuộc đời, tôi sẽ làm, sẽ nói những điều mà trước nay tôi không dám hay ngần ngại thực hiện nó. Tôi sẽ tỏ tình với người tôi thương bấy lâu, tôi sẽ ăn một món ăn mà trước đây tôi không dám, tôi sẽ bày tỏ tình yêu thương của mình với người thân… Hóa ra cũng lạ đời, chỉ khi nào ta chết, ta mới có dũng khí làm những việc thường ngày ta không dám nói tới chứ huống gì thực hiện. Vậy sao không dũng cảm ngay từ lúc này, ngay bây giờ nhỉ? Và nếu ngày mai tôi chết, có lẽ tôi sẽ đón nhận nó một cách vui vẻ nhất. Vốn dĩ sống chết của vạn vật đã được định sẵn, thứ gì trên đời này sinh ra thì tất có chết đi, nó chỉ là 1 vấn đề có hai mặt, chỉ là ta không thể quyết định cái chết của mình đến sớm hay muộn mà thôi. Có lẽ, tôi sẽ không ngần ngại cái chết nhưng điều tôi lo lắng sẽ là những người ở lại vì tôi mà đau lòng. Nhưng nghĩ lại thì có vẻ tôi lo lắng vô ích rồi. Con người dù có đau lòng đến mấy thì nỗi đau đó cũng sớm phai nhạt. Chưa kể, vòng xoay cơm áo, gạo tiền, mối quan hệ xã hội sẽ cuốn con người ta đi, người ta sẽ chẳng đủ thời gian mà nghĩ tới sự ra đi của ta nhiều hơn ta nghĩ. Thật sự chúng ta không quan trọng như chúng ta nghĩ. Vậy nên, người ở lại sẽ sống tiếp cuộc đời của họ, ta không cần phải bận tâm nhiều đến vậy. Xem thêm Đúng vậy! Nếu ngày mai tôi chết, tôi sẽ sống trọn vẹn 1 ngày và lên giường đi ngủ, đó là một cái chết an lành và đẹp nhất. “mỗi sớm mai kia khi mọi thứ trong đời bỗng hóa thành hư vô, chỉ mong vẫn có thể nở nụ cười mãn nguyện bởi mình đã sống những ngày trọn vẹn” – trích – “ Rồi một ngày cuộc sống hóa hư vô” Post navigation
nếu một ngày tôi chết